Chương 490: Thiên đạo chăm chú nhìn ngươi (2)
Chương 490: Thiên đạo chăm chú nhìn ngươi (2)Chương 490: Thiên đạo chăm chú nhìn ngươi (2)
Nói như vậy chắc là không ảnh hưởng gì, chí ít sẽ không đến mức lập tức sửa đổi.
Sở Qua cũng biết Thu Vô Tế vì sao lại muốn làm cái này, thực ra không phải là bởi vì thật sự muốn làm cách mạng hoặc là làm xã hội cải cách gì đó, vẫn là xuyên qua chủ đề của mọi người lúc trước, muốn thử xem có thể làm một vài chuyện ngoài thiết lập của thiên đạo không, mượn lần này thoát khỏi sự trói buộc của thiên đạo.
Bây giờ không thử tự mình la hét, mọi người thương lượng mà làm.
"Có thể thử xem." Sở Qua nghĩ tới nghĩ lui cảm thấy không có gì không ổn, liền nói: "Thế nhưng không cần phải quá nóng vội, bước đi quá lớn đoán chừng sẽ dẫn đến sửa đổi."
Được sự đồng ý của thiên đạo đại gia thối kia, tâm tình của Thu Vô Tế cũng rất tốt, cười nói: "Vốn dĩ là không thể gấp được, bản toạ còn đang cùng đồ đệ đi hành tẩu giang hồ nữa chứ."
Hành tẩu giang hồ đi đến mức suy nghĩ về cải cách xã hội, cũng là chuyện kỳ lạ chưa từng có ở thế giới này.
Nhưng mà trong lòng hai người đều biết, những cái này mới là chính sự, thậm chí đây chính là một trong những nguyên nhân căn bản vì sao Sở Qua muốn hành †ẩu giang hồ, hắn cần phải tìm hiểu tất cả mọi thứ về xã hội này, chứ không phải là từ trên cao nhìn xuống, nắm bắt quá mỏng.
Thật sự xông pha giang hồ hành hiệp trượng nghĩa hoặc là tỉ võ quyết thăng với người khác... chuyện đó có Sở Thiên Ca làm rồi...
Đang nghĩ như vậy, thần sắc của Thu Vô Tế bỗng nhiên hơi động, làm thủ thế đừng lên tiếng.
Đồng thời nắm lấy tay của Sở Qua, chia sẻ cho hắn cảm nhận của mình.
Sở Qua còn không kịp cảm nhận một chút bàn tay của chân thân Thu tông chủ so với phân thân sẽ thế nào, thì bên †ai đã truyền đến tiếng nói chuyện từ xa:
"Công tử, tôi đã dựa theo sự phân phó của ngài, ở xung quanh thành trấn của Vân Tế Tông tuyên truyền bọn họ ức hiếp bách tính rồi." Chính là thanh câm của người ở trong quán rượu đó.
Một giọng nói trẻ tuổi đang cười: "Làm rất tốt."
"Thế nhưng công tử, làm như vậy thì có ý nghĩa gì? Tôi thấy cũng không bôi nhọ được Vân Tế Tông, càng có vài thành trấn đối với Thu Vô Tế tôn kính như người trời, nghe tôi nói như vậy, suýt chút nữa có người múa cuốc đến chém tôi, tôi còn cảm thấy có ý tứ của phi kiếm, suýt chút nữa lấy cái mạng già này."
"Có phi kiếm thì đúng rồi. Xung quanh Vân Tế Tông ngoạ hổ tàng long, rất nhiều người đã từng là đệ tử tông môn thậm chí là cao tâng ẩn cư sơn lâm, bọn họ nhất thời tức giận, thế nhưng tự cho là chính đạo, sẽ không thật sự làm gì ngươi. Ngược lại nghe thấy lời đồn như vậy, chắc chắn sẽ về bẩm báo với tông môn." Vị công tử đó cười nói: "Bản công tử muốn chính là cái này."
Người đó không hiểu ý nói: "Cái này thì có tác dụng gì? Bọn họ không thật sự làm việc xấu."
"Ai nói là không có? Hồ nước có sạch sẽ hơn nữa cũng sẽ có bùn cát, bản công tử là tận mắt nhìn thấy một chấp sự ngoại môn, cưỡng đoạt bảo vật của hương nhân, cưỡng bức phụ nữ, đã bị ta bắt được rồi."
"Ách, sau đó thì sao?"
"Chỉ cân Thu Vô Tế nghe qua lời đồn bên ngoài là được, đợi bản công tử xách chấp sự ngoại môn đó tìm đến cửa, cô ta không những không có địch ý, ngược lại còn sẽ tán thưởng hành vi nghĩa hiệp của bản công tử, đây chính là bước đầu tiên tiếp cận Thu Vô Tế."
Sở Qua: "2"
Thu Vô Tế: "..."
Làm nửa ngày, ngươi là vì cái này?
Người kia cũng có chút dở khóc dở cười nói: "Công tử, đến mức vậy sao? Tiếp cận Thu Vô Tế, lại dùng phương pháp vòng vo này hả, tôi còn tưởng rằng ngài muốn bôi nhọ Vân Tế Tông nữa chứ."
"Không phải ta muốn vòng vo, thực ra là Thu Vô Tế quá mức cao xa, ta ở tình huống bình thường ngay cả gặp mặt nàng một lần cũng khó, chỉ có chuyện đại sự liên quan đến thanh danh của tông môn mới có thể khiến nàng đích thân đến hỏi một câu, bản công tử cũng khó a.." Công tử đó thấp giọng thở dài nói: "Chỉ cân có cơ hội gặp mặt nói chuyện, đến lúc đó... ta tự có cách..."
Thanh âm lại cũng nghe không rõ.
Thần sắc của Thu Vô Tế cười như không cười, thu lại bàn tay đang nắm tay của Sở Qua.
Sở Qua giật nảy mình nhìn nàng: "Này, sao người lại đột nhiên nghe lén lời đối thoại xa như vậy, có định vị chính xác không?"
Thu Vô Tế thản nhiên nói: "từ khi phát hiện nơi này không giống như lời người đó nói, thần niệm của ta đã truy quét được vị trí của hắn rồi, vốn dĩ đang nghĩ có phải là kẻ địch nào đó ác ý bôi nhọ hay không, kết quả..."
Sắc mặt của nàng có chút hồng.
Kết quả lại là chiêu ong dụ bướm... thật mất mặt, sao lại cũng là chuyện nát như vậy chứ, đến chút chuyện lớn đi không được sao... bị phụ thần nhìn thấy thế giới này của chúng ta như vậy, thật không có thể diện.
Không đúng, thật sự không có thể diện là bản thân phụ thần, thế giới hắn viết mà, ai bảo hắn tự mình trong đầu chỉ có mấy chuyện nam nữ.
Nàng nhìn Sở Qua, Sở Qua lại đang nhíu mày suy tư.
"Ngươi đang nghĩ cái gì?" Thu Vô Tế thấy lạ nói: "một con cóc mà thôi, ta không để ý hắn không phải là được sao."
Sở Qua lắc đầu, thấp giọng tự nói: "Chỉ là cóc ghẻ sao? Sợ là chưa chắc."
Trong sách cũng không có tình tiết có vị công tử nào cố ý tiếp cận Thu Vô Tế... đây thuộc về nhân vật tiểu lãng hoa trải qua ở ngoài cốt truyện, không có ảnh hưởng gì đến cốt truyện, cũng có nghĩa là hành động của công tử này không thành công. Thậm chí có thể hắn ngay cả mặt của Thu Vô Tế cũng không thể nhìn thấy, chẳng qua chỉ là bị trưởng lão Chấp Pháp Đường tiếp kiến một chút, nói mấy câu đuổi đi, khả năng rất cao.
Thế nhưng hiện giờ Thu Vô Tế nghe thấy rồi, đoá lãng hoa này có sinh mạng rồi, bắt đầu kết ra một loại quả khác rồi... nếu như thật sự gặp mặt, sẽ xảy ra chuyện gì?
Công tử này thuần tuý là cóc ghẻ muốn ăn thịt thiên nga, còn có càn khôn gì khác? Là tham vọng của cá nhân, hay là có ai ở sau lưng xúi giục?
Thiên đạo đang nhìn chằm chằm ngươi.