Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 491 - Chương 491: Thất Tuyệt Công Tử Q)

Chương 491: Thất Tuyệt Công Tử q) Chương 491: Thất Tuyệt Công Tử q)Chương 491: Thất Tuyệt Công Tử q)

Sắc trời mờ mịt, gió tuyết không ngừng

Trong gió lạnh đìu hiu, một vị công tử mặc cẩm y lông chồn dẫn theo tuỳ tùng, đạp tuyết đi về phía Vân Tế Tông. Trong tay tuỳ tùng còn xách theo một người đang hôn mê, bị trói gô cổ và chéo cánh tay ra sau lưng.

Tiên lộ cao xa, người bình thường đi vào trong núi, ngay cả Vân Tế Tông ở đâu cũng không tìm được.

Thế nhưng công tử này lại hiển nhiên không phải là người thường, trong mắt hắn có hư vọng khám phá, ở trong mây mù mờ mịt nhìn thấy lối vào của sơn môn Vân Tế Tông. mà ở chỗ sâu nhất của dãy núi liên miên, mơ hồ có thể nhìn thấy đỉnh chủ phong mây mùi lượn quanh, đó là nơi ở của Thu Vô Tế.

Trong mắt công tử đó loé lên một tia nóng bỏng.

Nếu như có thể tiếp cận Thu Vô Tế...

Vậy chắc chắn là giấc mộng của tất cả đàn ông của thế giới này, ngoại trừ loại người hung tàn một chút hứng thú với phụ nữ cũng không có như Viêm Thiên Liệt.

Thao tác lần này cũng chỉ là thử thôi, bản thân hắn cũng không thấy dựa vào cái này thì chắc chắn có thể nhìn thấy Thu Vô Tế, dù sao thử cũng được, có thể gặp được thì vô cùng tốt, không gặp được tối thiểu cũng để lại một cái "thiện duyên”, chí ít Thu Vô Tế sẽ nghe nói chuyện này, sau đó sẽ tìm cơ hội tiến hành tuần tự.

Vì cái này, lần này biểu hiện phải cẩn trọng kính cẩn, ngay cả bay cũng không bay, là một đường chậm rãi lên núi, đủ để thấy thành ý tôn kính rồi.

Đang nghĩ như vậy, trên con đường núi đóng đầy băng tuyết trước mắt bỗng nhiên lại có sắc thái hoa mỹ.

Một vị tuyệt sắc giai nhân, thân mặc kiếm trang phẳng phiu lão luyện, đứng ở bên sườn núi chắp tay.

Rõ ràng không có phục trang và cài tóc diễm lệ, nhưng chỉ cần nàng đứng ở đó, tóc đen môi đỏ, khuôn mặt hồng nhuận, trắng như tuyết cũng vì nàng mà tươi đẹp, mây đen liên nhuộm lên màu sắc, nhân gian liền tươi đẹp.

Thế nhưng mỹ lệ như vậy, lại chỉ có thể nhìn một cái là không nhịn được mà cụp mắt, không dám nhìn nhiều. Chỉ là nhìn từ xa như vậy, dường như nhìn thấy một thanh kiếm rút khỏi vỏ, nhìn một đám mây trên trời, nhìn nước sông phía xa, nối liền trời xanh.

Nàng chính là tự nhiên, cũng là siêu thoát tự nhiên.

" Thu Vô Tế quả nhiên đã lên thiên cảnh." Trong lòng công tử dâng lên ý niệm như vậy.

Đúng vậy, đây nhất định là Thu Vô Tế, chỉ có nàng mới có thể đẹp đến mức khuynh tận cả núi sông, vạn dặm núi sông ngân trang tố khoả, không bằng một làn môi đỏ của nàng.

Cũng chỉ có nàng mới có thể ngạo tuyết lăng hàn như vậy, kiếm ý ngút trời, cư cao lâm hạ, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

Nếu như Sở Qua biết tiếng lòng của hẳn, đoán chừng đầu cũng bị vò nát rồi, loại ngu ngốc này đang nghĩ cái trò gì vậy, Thu Thu đáng yêu bao nhiêu, có khoa trương như vậy à...

"Kẻ mạt học hậu tiến Lục Thiệu Đồng, tham kiến Thu tông chủ." Công tử đó nhanh chân bước lên trước, vái chào nàng thật sâu: "Không ngờ lại được nhìn thấy chân nhan của Thu tông chủ, thật may mắn."

Hắn cố ý không dùng từ "vãn bối", mà dùng "kẻ mạt học hậu tiến", dường như có thể hoà tan một chút chênh lệch Vai vế.

Suy cho cùng hắn mới có trăm tuổi, vị nữ tử tuyệt thế khuynh thành trước mắt này, một vạn tuổi rồi...

"Lục Thiệu Đồng.." Ánh mắt của Thu Vô Tế thu hồi lại từ trên hoa tuyết bên sườn núi, dừng lại trên người hắn, thản nhiên nói: "Thế gian đồn rằng, thiên tài trăm tuổi đã đột phá Nguyên Anh Thất Tuyệt Công Tử, chính là ngươi sao?" Trong lòng Lục Thiệu Đồng mừng rõ, cố ý để người ta tuyên truyền như vậy, quả nhiên Thu Vô Tế có nghe nói.

Hắn vội vàng chắp tay: "ở trước mặt Thu tông chủ, ai dám nói thiên tài."

Thu Vô Tế khẽ gật đầu nói: "Hậu bối có anh kiệt như ngươi, thế gian tiên đạo hưng thịnh có thể thấy được lốm đốm rồi... ngươi là vãn bối nhà ai? Đúng rồi, Lục Bính Chương đứa trẻ đó là gì với ngươi?"

Lục Thiệu Đồng thần sắc có chút lúng túng nói: "Là... là tằng tổ phụ của tại hạ."

"Phụt.." Sở Qua không nhịn được cười, vội vàng nghiêng đầu.

Lục Thiệu Đồng đến lúc này mới nhìn thấy Sở Qua, vừa rồi đó thật sự là trong mắt hoàn toàn không nhìn thấy người nào khác... hắn ho khan hai tiếng che dấu sự lúc tung nói: "Vị này là..."

Thu Vô Tế thản nhiên nói: "Đồ đệ ta."

Lục Thiệu Đồng vội nói: "Có từng nghe danh, nghe nói cũng là một vị thiên tài cái thế."

Thu Vô Tế nói: "Ngươi có thể gọi hắn một câu thái sư thúc tổ."

Sở Qua ưỡn ngực, mặt của Lục Thiệu Đồng bắt đầu nín đến đỏ bừng.

Thu Vô Tế nín cười, ánh mắt dừng lại ở trên người bị xách trong tay nô bộc của Lục Thiệu Đồng, thản nhiên nói: "Đây là ý gì?"

Lục Thiệu Đồng vội vàng ra hiệu cho tuỳ tùng bỏ người đó xuống, giải thích: "Người này là chấp sự ngoại vụ của quý tông, mấy hôm trước tại hạ gặp hắn ngược đãi thợ mỏ, cưỡng bức phụ nữ, nhất thời tức giận bắt hẳn. Suy nghĩ đây là chuyện nhà của Thu tông chủ, không dám tự tiện, nên cố ý đến thỉnh tối...
Bình Luận (0)
Comment