Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 492 - Chương 492: Thất Tuyệt Công Tử (2)

Chương 492: Thất Tuyệt Công Tử (2) Chương 492: Thất Tuyệt Công Tử (2)Chương 492: Thất Tuyệt Công Tử (2)

Thu Vô Tế gật đầu: "ta từng nghe nói có chuyện như vậy, lần này hạ sơn chính là muốn ngầm điều tra một chút, xem ai bại hoại thanh danh của bản tông."

Trong lòng Lục Thiệu Đồng vui mừng, đây chính là đi theo kịch bản mà hắn dự tính rồi, chính là như vậy. Câu sau chắc chắn chính là cảm ơn, sau đó khách sáo mời ngồi, uống ly trà gì đó. .

Lại nghe thấy Thu Vô Tế chuyển đề tài nói: "Cho nên bại hoại thanh danh bản tông chính là ngươi sao?”

"Hả?" Lục Thiệu Đồng trợn tròn mắt.

"Trong núi hoang vu, càng thêm gió tuyết cản đường, giao thông không tiện, bình thường tin tức phải mười ngày nửa tháng cũng không truyền đến thôn xóm được. Hôm nay chuyện ở khu khai thác mỏ, lại có thể truyền đến mức khắp nơi đều biết, đến mức các bô lão của bản tông ẩn cư tiềm tu cũng có nghe nói, thông truyền cho tông môn. Chuyện này nếu không có ai âm thầm ra tay thúc đẩy, coi bản toạ là kẻ ngốc sao?”

"Cái này..." Lục Thiệu Đồng không ngờ rằng hảo cảm không có, lại còn bị nghỉ ngờ, chỉ đành nói: "Lời đồn gì, tại hạ thực sự không biết, chỉ là vừa hay gặp phải người này làm ác, căm phân mà ra tay thôi."

"Cũng chính là nói lời đồn khắp nơi kia không liên quan đến ngươi sao?"

"Thực sự không liên quan, tạ hạ căn bản không biết..."

Thu Vô Tế lạnh lùng nhìn chằm chằm vào mắt hắn, Lục Thiệu Đồng thản nhiên nhìn lại, cũng không rụt rè.

Trong lòng Thu Vô Tế cũng bắt đầu có chút kinh ngạc.

Người này có chút kỳ quái...

Ở tình huống cấp bậc chênh lệch lớn như vậy, uy áp của mình đối với hắn lại không có hiệu quả gì, thậm chí bản thân còn âm thâm sử dụng một chút thuật pháp linh hồn, cũng như trâu đất xuốgn biển vô ảnh vô tung, đối phương ngay cả một chút tim đập loạn nhịp cũng không có.

Ngược lại, bản thân lại càng cảm thấy đối phương có một loại thành ý, hình như tiềm thức đang nói cho mình biết, đối phương là người rất đáng tin.

Hay là sớm nghe được lời hắn nói với thuộc hạ, sợ vẫn thật sự sẽ bị hắn lừa dối, không nói liệu có mở ra độ hảo cảm hay không, chí ít là lưu lại thiện duyên vẫn thật sự là có thể.

Hiện giờ đương nhiên sẽ không nghĩ như vậy, trong lòng ngược lại vô cùng cảnh giác. Loại tình huống này quá quái dị, không bình thường.

Thậm chí trái với "thiết lập thiên đạo".

Nguyên Anh đối với Độ Kiếp, chênh lệch cấp bậc lớn như vậy! Hắn có thể coi thường hồn áp của ta, ngược lại còn có hiệu quả với ta?

Thiên đạo thối này ngươi đang làm cái gì?

Lại nghe thấy Sở Qua mở miệng nói: "Quốc có quốc pháp, gia có gia quy. Bọn ta muốn chỉnh lý loạn tượng bên dưới, quét sạch u nhọt của tông môn, vậy cũng là chuyện của bản thân Vân Tế Tông bọn †a. Đâu có đạo lý người ngoài chen vào? Ngươi là cảm thấy bọn ta vô năng? Hay là cảm thấy bọn ta sẽ bao che?"

Trong lòng Lục Thiệu Đồng đang thâm mắng mười tám đời của tên khốn kiếp này, ngươi là đến để tranh cãi à, theo như ngươi nói như vậy thì người khác hành hiệp trượng nghĩa cũng đừng làm nữa, có phải là còn muốn trước tiên gửi thư thông báo đúng không? Các ngươi lăn lộn triều đình sao?

"Ngươi khiêu khích tôn nghiêm của Vân Tế Tông ta." Sở Qua nghiêm mặt nói: "Có phải là muốn để lại chút gì không?"

Lục Thiệu Đồng cũng không có tính khí tốt như với Thu Vô Tế, nụ cười cũng lạnh đi nói: "Vị này... thái sư thúc tổ, chẳng lẽ còn muốn khiển trách tại hạ?"

"Không sai. Môn nhân bản tông, không đến lượt người khác ra tay giáo huấn." Sở Qua nói lời thoại kinh điển khiến người ta tăng xông kia, chậm rãi rút Cô Hồng Kiếm, nói: "Ta cũng muốn xem xem, cao thủ có thể dễ dàng bắt được chấp sự ngoại vụ của bản tông, có thủ đoạn gì."

Lục Thiệu Đồng nhìn Thu Vô Tế: "Đây là ý của Thu tông chủ sao?"

Thu Vô Tế lười biếng nói: "Nếu như bản toạ ức hiếp ngươi, không tránh khỏi ỷ lớn hiếp nhỏ, vậy thì quá khó coi. Để đồ đệ của ta tiếp ngươi vài chiêu, rất tốt."

Đôi tình nhân tâm ý tương thông, không phải là vấn đề Thu Vô Tế có ức hiếp người khác hay không, mà là hai người đều muốn xem xem hẳn rốt cuộc là có thủ đoạn kỳ quái gì.

Đối phương thần hồn cổ quái, sưu hồn sách phách chưa chắc có tác dụng, trực tiếp ra tay giết chết ngược lại sẽ mất manh mối. Như vậy để Sở Qua thử ngược lại là tốt nhất. Dưới thiên đạo, không chỗ che giấu.

Sao lại đến bên này rồi, vẫn là hắn đang giúp mình? Thu Vô Tế có chút muốn vò đầu.

Bỏ đi, phòng làm việc phu thê mà, quân tâm gì ai giúp ai chứ?

Bên đó Lục Thiệu Động tức quá hoá cười nói: "Không ngờ Thu tông chủ lại bao che khuyết điểm như vậy, không nói đạo lý, kính ngưỡng của tại hạ thật sự là..."

"Bản toạ không cân ngươi kính ngưỡng." Thu Vô Tế trực tiếp cắt đứt: "Bản toạ muốn là kính sợ."

Lời thoại phản phái từ đâu đến vậy?

Lục Thiệu Đồng luôn cảm thấy hôm nay vào núi giống như rơi vào trong mộng, đây không nên là Thu Vô Tế.

Sở Qua cầm kiếp đứng đó, nhe răng cười nói: "Tiểu sư điệt tôn, xuất kiếm đi."
Bình Luận (0)
Comment