Chương 506: Tự vào trong hũ (2)
Chương 506: Tự vào trong hũ (2)Chương 506: Tự vào trong hũ (2)
Hắn cũng không có đi ra ngoài như mình và Thu Vô Tế, cũng không biết sự thật của thế giới này rốt cuộc là thế nào. Lấy cách cục của thế giới này đi suy diễn, cho rằng thiên đạo là một đại tu sĩ một chia làm ba phân thân, thế giới này là càn khôn vô thượng pháp lực diễn hoá ra.
Từ góc độ này mà phân tích, mọi người chẳng qua đều là tu sĩ, đương nhiên có thể nghiên cứu năng lực sáng thế, năng lực tạo hoá của đối phương, đoạt làm của mình. Thấp thì có thể sánh ngang với trời, không chịu trói buộc; cao thì có thế khống chế thiên đạo, không gì không thể.
Nhưng mà sự thực căn bản không phải là như vậy, hắn muốn quẹo rồi. Từ phân tích căn bản sai lầm này, có nghĩa là người này tuyệt đối không lật nổi trời, cho dù không có mình, hắn cũng không trốn thoát khỏi ngòi bút chỉnh sửa của cẩu thiên đạo kia.
Cho nên đoàn đội rất rõ ràng.
Viêm Thiên Liệt bất động thanh sắc hỏi: "Cho nên các hạ tìm ta để hợp tác, là nghĩ ta có thể làm những gì? Ta lại có thể lấy được cái gì?"
Bích Xà Tôn Giả cười nói: "Các hạ lấy được long cốt, ta lấy được người này, há chẳng phải là đã hoàn thành giao dịch rồi sao?"
Viêm Thiên Liệt cười lạnh nói: "Bớt cái bộ dạng này đi, nếu ngươi không có chuyện gì khác bảo ta làm, thì sẽ không giải thích với ta tường tận như vậy."
"Nói đùa, nói đùa rồi." Bích Xà Tôn Giả thần sắc nghiêm túc nói: "Con đường đoạt thiên, sự quan trọng đại, tuy rằng ta muốn ăn một mình, nhưng cũng không điên, lòng biết bụng rõ chỉ sức của một người là không làm được. Không nói cái khác, chỉ là Thu Vô Tế điên cuồng tìm kiếm tung tích của đệ tử, nếu như các hạ đem ta giao nộp ra, ta ngay cả Thu Vô Tế cũng không ứng phó nổi."
Viêm Thiên Liệt gật đầu nói: "Ngươi bảo ta giúp ngươi gánh phiền phức ở thế giới này, thuận tiện cho ngươi âm thầm trốn đi luyện hoá người này thành con rối... vậy ta có thể được cái gì?"
Bích Xà Tôn Giả nói chắc như đinh đóng cột: "Tại hạ có được bất kỳ thứ gì, nguyện chia sẻ với Viêm huynh. Viêm huynh nắm bí mật của ta trong tay, cũng không sợ ta sẽ lừa gạt, bằng không đâm từ bên ngoài một cái, ta sẽ rất phiền phức, có đúng không?”
Viêm Thiên Liệt cười như không cười nói: "hình như rất đúng."
"Mà Viêm huynh không tu thuật con rối của Vu Cổ, chính là ném cho ta tự mình nghiên cứu người này, cũng không có tác dụng gì. Cho nên chúng ta hợp tác coi như là thiên tác chi hợp, nếu như Viêm huynh không tin, chúng ta có thể kết bái làm huynh đệ.
Còn chưa dứt lời, Sở Qua vẫn luôn uể oải nằm ở trên mặt đất bỗng nhiên không nhịn được mà chen vào nói: "Các ngươi vốn dĩ chính là huynh đệ mà, con trai"
Bích Xà Tôn Giả còn chưa có phản ứng, Viêm Thiên Liệt lại giống như nhận được tín hiệu, bỗng nhiên ra tay."
Bạch viêm huỷ diệt tất cả vô thanh vô tức ấn xuống ngực của Bích Xà Tôn Giả: "Ngươi mẹ nó thật sự coi lão tử là kẻ ngốc à? Lão tử ngay cả chân thân của ngươi là ai cũng không biết, ra ngoài vạch trần cho ai nghe? Muốn lừa dối lão tử làm không công cho ngươi, cái định mệnh nhà ngươi."
Đột nhiên có biến, Bích Xà Tôn Giả dưới tình thế cấp thiết tế xuất ra một con rối chết thay, vội vàng bỏ chạy.
Trong không gian tối tăm dưới lòng đất, mờ mờ ảo ảo, toàn là kiếm mang.
Thu Vô Tế Vạn Kiếm Chỉ Lao!
"Vèo' một tiếng, coi rối ở đâu ra chắn Viêm Thiên Liệt? Vô thanh vô tức bị bạch viêm chôn vùi.
Bích Xà Tôn Giả phun ra một ngụm máu tươi, ngạc nhiên nói: "Thu Vô Tết Ngươi sao lại ở đây."
Thu Vô Tế mỉm cười, cũng không trả lời.
Đây là thuật không gian ẩn thân mà mẹ chồng ta dạy cho chồng ta đấy.
"Các ngươi lại hợp tác với nhau..." Bích Xà Tôn Giả không thể tin nổi lẩm bẩm nói: "Làm sao có thể như vậy chứ?"
Quả thực là phá vỡ nhân sinh quan thế giới quan, quá khoa trương rồi...
Trên trời dưới đấ này, ai có thể thoát thân được dưới sự liên thủ của hai người này chứ.
Muốn mạng là, ở dưới lòng đất lên trời không có đường xuống đất không có cửa này, không phải là dùng để giam cầm Sở Qua, mà là tự mình vào hũ! Hôm nay dù có muôn vàn cách hay, cũng không thoát ra được. .
Trong mắt hắn loé lên sự điên cuồng dữ tợn, cười gắn nói: "Ha ha, ha ha ha... các ngươi nói đây là bắt rùa trong hũ ư? Lại quên mất con trai thiên đạo này chỉ là một Trúc Cơ! Ta chết rồi, hắn cũng đừng mong sống được."
Theo lời hắn nói, huyết sắc lấp lánh cả không gian u tối, hiển nhiên là tự bạo.
Sở Qua thở dài nói: "Canh gà đến rồi... bye bye."
Sau đó biến mất.
Bích Xà Tôn Giả: "? ? 2"
Thu Vô Tế thở dài nói: "Ngươi muốn đoạt thiên, lại ngay cả thiên đạo rốt cuộc là gì cũng không biết, hắn chẳng qua chỉ là nguyên thần tách ra, muốn trở về đương nhiên là trở về rồi..."
Tự bạo của Bích Xà Tôn Giả đã khởi động, căn bản không có cách nào dừng lại được, trơ mắt nhìn thân thể của mình vỡ nát, chỉ để lại lời nguyền rủa cuối cùng: "Vu Thần sẽ báo thù thay ta."
"Ầm!" không gian bạo liệt, Thu Vô Tế, Viêm Thiên Liệt không có Sở Qua liên luy, đương nhiên sẽ chống đỡ rất nhẹ nhàng, không chút tổn hại nhìn con sâu màu vàng kim biến mất trong không khí.
Thu Vô Tế bĩu môi nói: "Này, ngươi đột nhiên lên tiếng ra hiệu cho bọn ta ra tay, là đã xác định được đối phương là ai rồi sao? Liều lĩnh như vậy."
Viêm Thiên Liệt: "Không phải là Vu Thần sao?"
Sở Qua một lần nữa quay trở về, thở dài nhìn những đốm kim quang do con sâu hoá thành nói: "Đương nhiên rồi, Vụ Thần từ đầu đến cuối chuyện gì cũng không biết, chính là hắn thiết kế ra dể đội nồi thôi, còn sẽ vì long cốt bị mất mà tìm đến cửa nhà Thiên Thiên, đến lúc đó cắn xé lẫn nhau, có người trốn ở sau lưng lặng lẽ quan sát. Ngươi nói xem có đúng không? Sánh ngang với trời... Vân Tiêu Thành Tạ Thành Chủ?" Bên ngoài cửu tiêu, thành trấn trong mây.
Có người thần sắc đại biến mở to mắt.