Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 507 - Chương 507: Tạ Cửu Tiêu (1)

Chương 507: Tạ Cửu Tiêu (1) Chương 507: Tạ Cửu Tiêu (1)Chương 507: Tạ Cửu Tiêu (1)

Tạ Cửu Tiêu ngũ liễu râu dài, vĩnh viên là hình tượng quân tử khiêm tốn, cho đến lúc này cũng không thất thố

Hắn sửng sốt mất mấy giây, sắc mặt xám xanh từ từ đứng lên, bỗng nhiên †ruyền âm nói: "Vân Nhi."

Không bao lâu sau, ngoài mật thất truyền đến thanh âm của nữ nhỉ: "Sao vậy cha?"

"Con lập tức rời khỏi Vân Tiêu Thành, sớm ra ngoài Đông Hải, đi gặp Sở Thiên Ca..."ebookshop.vn - Truyện Dịch Giá Rẻ Cập Nhật Mới Nhất !

"Cha đang nói gì vậy phụ thân, đang yên đang lành..."

"Không kịp nữa rồi, mau đi... bỏ đi." Tạ Cửu Tiêu bỗng nhiên thở dài nói: "Đến cũng thật là nhanh... con đi bế quan đi, đừng ra ngoài."

_

Tạ Cửu Tiêu trầm lặng một lúc lâu, chậm rãi nói: "Mở cửa thành, nghênh tiếp khách quý."

"Cha, vị khách nào đến."

"Trời."

Mà lúc này Thu Vô Tế và Viêm Thiên Liệt một lần nữa nhận thức được BUG của phụ thần.

Sở Qua trái phải kéo hai người, tuỳ ý lắc một cái, đã đến bên ngoài Vân Tiêu Thành cách nơi đó xa không biết bao nhiêu vạn dặm rồi.

Thu Vô Tế: "?"

Sở Qua: "..."

"Vì sao ngươi có thể thuấn di xa như vậy?" ".. Ta là thiên đạo, không gì không thể, thích giáng xuống đâu thì giáng xuống đó."

"Cho nên ngươi ngồi ở sau kiếm của †a ôm..." Thu Vô Tế nói được một nửa thì dừng lại, lén lút liếc nhìn Viêm Thiên Liệt một cái.

Viêm Thiên Liệt cười nhạo một tiếng, trong mắt đầy vẻ khinh bỉ.

Nuốt nửa câu còn lại làm gì, tưởng ta không biết cẩu nam nữ các ngươi không cân mặt bao nhiêu sao? Cũng sống cùng một nhà rồi còn giả vờ.

Thu Vô Tế tức đến mức giậm chân nói: "Sở Qua, ngươi bại hoại phong bình của ta, nộp mạng đi."

Sở Qua co giò bỏ chạy, đôi tình nhân trẻ một đuổi một chạy, chạy thẳng Vào trong Vân Tiêu Thành.

Viêm Thiên Liệt không nói gì đi theo ở phía sau, đang nghĩ chúng ta đến loàm gì... hình như là đến giết người diệt tông? Người không biết còn tưởng là một quản gia đi theo thiếu gia, tiểu thư ra ngoài đạp thanh nữa chứ, con bà nó chứ.

Thế nhưng hắn cũng biết đối phương có chạy cũng không thể chạy được.

Bởi vì Sở Qua là sinh vật mà hắn không có cách nào lý giải đượ, cả thế giới này đều ở dưới sự trông coi của thiên đạo, chỉ cần ngươi vẫn là người của thế giới này, muốn thế nào mới có thể chay được? Còn không bằng trốn ở trong thành nhà mình mượn lợi thế chủ nhà mà tử chiến đến cùng.

Thế nhưng tử chiến đến cùng cũng vô dụng, bất kể Vân Tiêu Thành long đàm hổ huyệt thế nào, trong đó có bao nhiêu co9w quan mật bố trận pháp trùng trùng, cẩu thiên đạo viết một bút là không còn gì nữa... trước kia dày vò lâu như vậy chẳng qua cũng là vì xác định xem là ai, đã xác định được rồi, đó chính là một trận nghiền ép từ đầu tới đuôi.

Trời không thể lừa gạt.

Lại thế nào nữa, còn không phải là cho lão tử đạp mấy cái à ha ha ha.

Thu Vô Tế đuổi theo Sở Qua đến cổng Vân Tiêu Thành, thủ vệ đang muốn hỏi, trong thành đã truyền đến thanh âm của Tạ Cửu Tiêu: "Khách quý ghé thăm, may mắn dường nào... mời vào ngồi chơi."

Có mây tía từ trong thành lan tràn ra, lao thẳng đến cửa thành, hình thành một thảm tiếp khách cực đẹp.

Sở Qua cảm thấy thúi vị dẫn Thu Vô Tế đứng lên, mây tía bắt đầu thu hồi, mahng theo hai người một đường đi vào thành phủ. Viêm Thiên Liệt: "2"

"ĐùI" Hắn bay vút theo đám mây tía mắng lớn: "Tạ Cửu Tiêu, cẩu nhãn không nhận người?"

Thanh âm của Tạ Cửu Tiêu ung dung truyền đến: "Kỹ năng diễn xuất của Viêm huynh, lừa ta khổ sở, bao nhiêu có chút tâm tình."

Viêm Thiên Liệt liền vui vẻ nói: "Thật sự là ngươi a, thừa nhận sảng khoái như vậy."

"Dưới thiên đạo, không gì che giấu được, cứng miệng chỉ khiến người ta chê cười". Tạ Cửu Tiêu thở dài nói: "Thực ra kỹ năng diễn xuất của Viêm huynh cũng tính là được, phụ thần lại thật sự nguyện ý bị đá như chó đá đi đá lại, trói cũng tương đối nghệ thuật giống như đang xem một bức xuân cung đồ nào đó. . thật sự là khiến người ta không có cách nào lý giải được, trời xanh lông lộng, một chút thể diện cũng không cần sao?"

"Lão Tạ ngươi chứng kiến cũng rất nhiều a? Tranh đẹp gì bản toạ cũng dư dả"

Sở Qua khịt khịt mũi: "Ta rất kính nghiệp, kỹ năng diễn xuất cũng vậy, gõ chữ cũng vậy."

Tạ Cửu Tiêu vẫn không nghe hiểu câu từ gõ chữ của Sở Qua, liền bắt đầu trầm mặc.

Không bao lâu sau, thái vân đưa ba người dến phủ thành chủ

Cửa lớn mở rộng, trong phủ không có người, ngay cả một nô bộc cũng không có.

Tạ Cửu Tiêu một mình ngồi ở trong đại đường bày rượu đón khách, bình tĩnh nhìn tổ hợp ba người.

Đây là tổ hợp khủng bố có thể huỷ diệt bất cứ tông môn nào trên thế giới này, một người là Chính Đạo đệ nhất thần kiếm, một người là Ma Quân cái thế của Ma Môn, cộng thêm... thiên đạo.

Dường như tổ hợp ba người này, đã đại diện cho ở dưới thiên đạo, chính ma cúi đầu.

"Phụ thần mời ngồi, Thu tông chủ mời." Tạ Cửu Tiêu6 bình tĩnh rót rượu: "Từ khi liên thủ trừ ma lúc trước, ta cũng rất lâu rôi không gặp Thu tông chủ."
Bình Luận (0)
Comment