Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 51 - Chương 51: Thế Giới Đang Từ Từ Mở Ra (1)

Chương 51: Thế giới đang từ từ mở ra (1) Chương 51: Thế giới đang từ từ mở ra (1)Chương 51: Thế giới đang từ từ mở ra (1)

Một gã đàn ông áo đen gây guộc xuất hiện ngay trong cánh cửa, trong tay câm theo một con dao găm, yên lặng mò mẫm phương hướng của gian phòng, đôi mắt xoay chuyển bốn phía, cảnh giác và độc ác.

Loại hình căn hộ này nếu bước vào sẽ thấy phòng ngủ trước tiên, cửa không đóng, gã liếc xéo một cái, ánh mắt liền dựng đứng.

Một tuyệt sắc mỹ nhân mặc trên người một bộ áo ngủ đáng yêu, khoanh chân nhắm mắt ngồi trên mép giường.

Nước bọt của gã đàn ông kia đều sắp chảy ra, thật là quá đẹp đi...

Tiếp theo chính là một trận vui mừng như điên. Đó cũng không phải là người mà bản thân muốn đến đây tìm, rất có khả năng đã vào nhằm căn hộ nào đó... nhưng thu hoạch này cũng không kém hơn chút nào, đơn giản là cực kỳ may mắn.

Gã rón rén đi vào, càng bước càng gần, đôi mắt cũng hưng phấn đến nỗi đỏ thâm lên.

Đúng vào lúc này, mỹ nhân trên giường lạnh lùng mở mắt.

Quang mang lóe lên, giống như có một luồng điện xẹt qua.

Gã đàn ông dường như rơi vào giấc mộng kinh khủng nhất, không thể động đậy được, hô không ra tiếng, cũng không thể thở nổi, như rơi vào địa ngục ác quỷ vậy.

Phía sau gã có tiếng bước chân truyền đến, một cái chổi hung tợn đập vào sau ót gã, gã vô ý thức lấy tay ôm đầu không sao ngẩng lên nỗi, mang theo vẻ mặt sợ hãi ngã xuống đất.

Đây là chuyện gì xảy ra, định thân thuật sao?

Mỹ nhân nhìn vê phía sau lưng gã, cái sát khí lạnh như băng kia trong chớp mắt lại biến thành ý cười.

Sở Qua hung tợn vung chổi đập tới tấp vào tên Gã đàn ông đang ngã sõng soài dưới mặt đất kia, khẩn trưởng hỏi: "Ngươi không sao chứ?"

Thu Vô Tế muốn cười: "Ngươi đang hỏi ai?"

"Aaa.."Sở Qua liền ngừng tay, lúc này mới kịp phản ứng, trước mặt Thu Vô Tế thì người phải cẩn thận đúng ra là tên trộm này mới phải... thân này của nàng dù có bị hạ thấp đến thế nào, cũng vẫn là một người tu tiên, cũng vẫn là thân thể phân hồn của một cường giả đỉnh cấp! Bản thân mình đang khẩn trương cái gì không biết...

Thu Vô Tế ý cười càng thêm nồng đặc: "Tên này trực tiếp đi xuyên cửa mà vào, âm thanh rất nhỏ, ngươi thế mà cũng có thể cảm giác được gã đến đây sao?"

"Ừm, bởi vì không ngủ được... có chút động tĩnh là lập tức cảm thấy không đúng."

Kỳ thực là bởi vì hắn vẫn luôn chú ý động tĩnh gian phòng sát vách kia... Thu Vô Tế trong lòng mắng thầm lại không nói ra, hắn chỉ là một tên viết lách thối tay trói gà không chặt, còn đang đau nhức toàn thân nữa, gặp phải chuyện này lòng như lửa đốt, nhanh chóng chộp lấy cái chổi xông tới, cảm giác này...

Nàng ung dung nói: "Ngươi kiêm chế một chút, bản thân yếu như vậy, trong tay gã còn có dao găm... còn muốn bắt trộm sao, còn không biết sống chết."

Sở Qua thẹn đỏ cả mặt, lớn tiếng nói: "Đây là chuyện của nam nhân!"

"A... ánh mắt Thu Vô Tế nhìn hắn từ trên xuống dưới, rốt cục cúi đầu nhìn tên cướp đang nằm trên mặt đất.

Sở Qua cũng đen cả mặt nhìn tên trộm trên mặt đất.

Gã đàn ông lệ rơi đây mặt, các ngươi rốt cục cũng nhớ rằng trên mặt đất còn có người sao? Đôi cẩu nam nữ này rốt cục là xảy ra chuyện gì, đây là đãi ngộ của kẻ trộm sau khi bị bắt sao, gã đã tưởng tượng ra mấy trăm kiểu chết cũng không hề nghĩ đến kiểu này a...

Thu Vô Tế hỏi Sở Qua: "Nơi này của các ngươi bắt được kẻ trộm thì xử lý như thế nào? Có thể tự mình giết hay cần phải báo quan?"

Gã đàn ông: "?"

Sở Qua vội vàng nói: "Báo quan, cũng không thể giết được."

Thu Vô Tế nói: "Nếu như chỉ đánh cho gã thành ngớ ngẩng thì có vấn đề gì không?"

Sở Qua: "Hả?"

Thu Vô Tế coi như đương nhiên mà nói: "Ta muốn soát hồn gã."

Sở Qua: "... vân là không được, biến thành ngớ ngẩn cũng không thể giao phó được, vô cớ gây phiền phức cho bản thân, hỏi một chút là được."

"Gã không chịu nói thì làm sao bây giờ?" Thu Vô Tế nghiêm túc nói: "Có thể thử một chút. Gã yếu như vậy, ta có thể thử không làm tổn thương hồn cũng có thể điều tra được, đương nhiên là có xác suất nhất định, không dám bảo đảm..."

Cả hai còn chưa nói xong, gã đàn ông kia hồn phi phách tán, chủ động hô: "Lão đại muốn hỏi điều gì, ta sẽ nói, ta nhất định sẽ nói!"

Cái loại biến thái chỉ trừng mắt lên cũng có thể khiến cho người ta bị định thân kia, gã cũng không dám bảo đảm lời này là hù dọa hay là thật, lỡ như thật sự làm ra việc sưu hồn tác phách trong tiểu thuyết sẽ làm cho người ta bị ngu ngốc thật, còn không bằng vào cục cảnh sát ngồi xổm!

Thu Vô Tế nhìn ánh mắt gã, vừa cùng Sở Qua dịu dàng cười cười nói nói trong nháy mắt biến thành hàn băng thấu xương: "Thuật xuyên tường của ngươi từ đâu mà có?"

Gã đàn ông: "..."

Ngươi để ý chính là điều này sao? Chẳng lẽ không phải hỏi ta vì sao lại chạy vào nhà các ngươi sao?

Thấy gã chần chờ, sát cơ từ trong mắt Thu Vô Tế bắn ra, ngón tay như bạch ngọc liền muốn ấn vào trên ót của gã.

Gã đàn ông không chút nghi ngờ người nữ nhân này sẽ thật sự giết người, gã mình đầy mồ hôi lạnh hô lớn: "Ta đây là thiên phú dị năng tự mình thức tỉnh thôi... rất nhiều người đều là..."

Thu Vô Tế ngón tay ngừng ngay trên trán của gã, ngẩng đầu nhìn Sở Qua một cái.

Rất nhiều người đều là vậy sao?

Thật sự là linh khí khôi phục rồi sao? Dị năng cũng thức tỉnh rồi ư?

Sở Qua hỏi: "Cái này rất nhiều là bao nhiêu, ta sống gân 30 năm, tại sao cũng không biết?"
Bình Luận (0)
Comment