Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 52 - Chương 52: Thế Giới Đang Từ Từ Mở Ra (2)

Chương 52: Thế giới đang từ từ mở ra (2) Chương 52: Thế giới đang từ từ mở ra (2)Chương 52: Thế giới đang từ từ mở ra (2)

Người kia cười ra vẻ làm lành: "Đương nhiên tổng lượng là rất rất ít, người bình thường vốn không thể biết được, người vừa thức tỉnh dị năng giống như lão đại ngài, lúc mới bắt đầu tìm không ra đồng đạo là rất bình thường, nhưng rút cuộc cũng là người đặc thù, từ từ sẽ có một số việc liên quan đến, sau đó bắt đầu có một nhóm riêng của bản thân..."

Ví như cái này không phải đến rồi sao?

Sở Qua lại lần nữa cũng Thu Vô Tế liếc nhau, lúc này mới hỏi, cái vấn đề vốn dĩ nên hỏi đầu tiên: "Ngươi có dị năng xuyên tường, liền dùng nó để làm trộm cắp hay sao? Trong nhóm của ngươi rất nhiều người sao."

"Kẻ trộm?" người kia do dự một chút, không trả lời.

Đầu ngón tay của Thu Vô Tế nổi lên một cỗ quang mang kinh khủng.

"Đừng, đừng sưu hồn, ta nói!" người kia bị dọa đến thét lên: "Ta vốn dĩ muốn đến đây tìm kiếm một kẻ địch, chỉ biết rõ ả đang bên trong khu vực này, nhưng không biết chỗ cụ thể, cho nên từng hộ từng hộ mà tìm..."

Sở Qua híp mắt nhìn chằm chằm gã nửa ngày, bỗng nhiên nói: "Tên này nói dối, đánh gã."

Thu Vô Tế nhất thời không nghĩ tới vì sao lại bảo rằng gã đang nói láo, Sở Qua nói như vậy, nàng liền vô ý thức ngưng tụ một bàn tay trong hư không, lóp bóp lóp bóp quất xuống.

Người kia đã bị đánh văng mất một cái răng, mặt mũi bầm dập: "Oan uổng quá, ta nói câu nào cũng đều là thật!"

"Còn muốn lừa gạt ta." Sở Qua cười lạnh nói: "Có ai giữa trưa như thế mà đi tìm từng hộ từng hộ không, sao lại không làm vào đêm khuya? Không phải ai cũng có thói quen ngủ trưa. Ngươi rõ ràng là xác định đối phương khoảng thời gian này hoặc là không ở nhà, hoặc là đang ngủ trưa, cho nên mới sẽ lựa chọn thời gian không hợp lý như thế, mục tiêu hiển nhiên đã rõ ràng, chỉ là không thể nào tung lưới bủa vây mà thôi."

Người kia sắc mặt thay đổi, Thu Vô Tế cũng hơi nao nao, nhưng nàng kiêm chế không có khen Sở Qua, bàn tay hư không kia lại mạnh mẽ quất xuống: "Sắp chết đến nơi rồi, còn muốn nói láo sao!"

Sở Qua khoanh tay đứng nép một bên, nhìn cái dáng vẻ của tên kia bị đánh tới máu me đầy mặt, đang kêu gào thảm thiết, trên gương mặt của hắn cũng có chút run rẩy.

Con bạo long cái này quá ư là bạo lực... bản thân trước đó không bị đánh chết đúng là may mắn.

Nhất định là vì bản thân quá đẹp trai nên nàng không nỡ đánh.

"Ta nói, ta nói.." người kia đã bị đánh trối chết, kêu khóc mà nói: "Ta tới đây để đối phó Nguyệt Ảnh... ta đã theo dõi ả, thang máy dừng ở tầng này, ta không dám theo quá sát..."

Trong đầu Sở Qua nhanh chóng hiện lên người thiếu nữ bên phòng đối diện.

Ban ngày thì ngủ, ban đêm thì ra ngoài, có vẻ chếnh choáng say, trên trán có một vài vết thương.

Là nàng ấy sao? "Nàng ta làm gì?"

"Đấm bốc chợ đen... ả thắng quá nhiều, phạm vào kiêng ky... vả lại có người hoài nghỉ ả có khả năng là sát thủ nghiệp vụ, có những bản án liên quan đến ả"

Khóe miệng Sở Qua giật giật, vẫn cảm thấy có chút huyền ảo.

Bây giờ vẫn còn đấm bốc chợ đen hay sao, sát thủ, còn là một thiếu nữ xinh đẹp hay sao, còn đang ở ngay phòng đối diện với mình ư.

Bản thân cùng Trương Kỳ Nhân còn từng có ý dâm muốn đi vũ trường bao người ta, nếu bị người ta biết được chỉ sợ sẽ bị đánh chết tại chỗ.

Dù sao thì nữ nhân vật chính trong sách cũng có thể chạy ra ngoài, có rất nhiều chuyện kỳ quái dường như cũng không phải kỳ quái lắm, Sở Qua chỉ là vô ý thức hỏi: "Nếu quả thực có sát thủ, vậy sao ta chưa từng nghe qua nơi nào có người bị giết..."

Nói được một nửa bỗng nhiên dừng lại.

Mỗi ngày những vụ án mất tích cùng tử vong đều rất nhiều, cảnh sát cũng không phải mỗi một sự kiện đều sẽ công bố, dân thường thì làm sao biết rõ được? Giống như cái gọi là đấm bốc chợ đen kia, dường như bản thân đã sống nhiều năm như vậy cũng chỉ nhìn qua trong tiểu thuyết.

Hắn ngẩng đầu, lần thứ ba nhìn Thu Vô Tế. Thu Vô Tế dường như hiểu rõ hắn đang nghĩ gì, thấp giọng nói: "Muốn vào trong nhóm bọn nó xem không?”

Sở Qua do dự một lúc, vẫn lắc đầu: "Không biết đối phương mạnh yếu thế nào, chúng ta cũng không nên chủ động vào đó sẽ tốt hơn, cứ xem như không biết là tốt nhất. có thể hay không xóa đi trí nhớ vừa nãy của tên này, ta sẽ giao gã cho cảnh sát."

Thu Vô Tế nhìn hắn không nói, theo tính cách của nàng thì mới không sợ mà xông vào, ngược lại còn muốn chủ động xông vào, còn muốn bằng tốc độ nhanh nhất tiến vào cái không khí siêu phàm của thế giới này. Mà cái loại vòng tròn bí ẩn này, muốn làm cái gọi là căn cước gì đó càng không phải là vấn đề, so với mấy việc mắm muối củi gạo trong nhà còn có ý nghĩa hơn nhiều.

Nhưng rõ ràng Sở Qua cũng không muốn đột ngột phá vỡ cuộc sống như vậy.

Trước đó nàng không vội, Sở Qua lại muốn nhanh lên, bây giờ là Sở Qua muốn trốn tránh, còn nàng thì lại rất vội vã. Bởi vì quan niệm đối với sự việc khác nhau thì cũng sẽ khác nhau.

Hai người đối mặt thật lâu, Thu Vô Tế bỗng nhiên mỉm cười: "Được, nghe ngươi, xóa đi trí nhớ trong ngắn hạn của gã không phải là khó, ừm... kí ức của gã sẽ đến chỗ gã bước vào cửa vậy, lúc tỉnh dậy cũng không biết đã gặp cái gì, tại sao lại thất thủ bị bắt..."

Sở Qua thở một hơi dài, rút điện thoại ra, đang suy nghĩ là nên gọi 110 hay là gọi điện thoại cho Lâm Vũ Dương.

Chỉ thấy Thu Vô Tế một lần nữa bẻ tay của tên Gã đàn ông: "Đem tiền cùng những vật phẩm đáng giá trên người toàn bộ giao ra, bản tọa bị vây khốn bởi những vật phàm tục này lâu như vậy, đã phải chịu đựng không ra ngoài cướp đoạt, thế mà lại có người tìm đến."

Gã đàn ông: "?" Sở Qua: "..."
Bình Luận (0)
Comment