Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 53 - Chương 53: Giải Quyết Tốt Hậu Quả (1)

Chương 53: Giải quyết tốt hậu quả (1) Chương 53: Giải quyết tốt hậu quả (1)Chương 53: Giải quyết tốt hậu quả (1)

Thu Vô Tế đột nhiên xuất hiện hành vị ăn cướp, khiến cho kế hoạch báo cảnh sát của Sở Qua như cá mắc cạn.

Những năm này đã không ai mang tiền mặt ra ngoài, bất quá tên cướp này cũng có chút đặc biệt, có lẽ là loại người như bọn chúng giao dịch không muốn lưu lại vết tích, trên người quả thực là có tiền mặt. Cả một vạn đồng mới tỉnh được rút ra từ trong túi quần, nhìn giống như tiền thuê vừa lấy được, trên người còn có một chiếc dây chuyên vàng, một con rolex.

Thu Vô Tế cũng hiểu thời buổi bây giờ, tiền chỉ còn là một loại hình thức, vốn dĩ muốn uy hiếp đối phương chuyển khoản vào wechat của nàng, bị Sở Qua đầu đầy mồ hôi kiên quyết ngăn cản: "Dù ngươi có xóa trí nhớ hay hủy điện thoại di động của gã đi nữa, nếu sau này gã phát hiện bị mất tiền, cuối cùng cũng có thể thông qua mọi thủ đoạn mà tìm thấy ghi chép chuyển khoản của mình, hoặc là gã rơi vào trong tay của cảnh sát, cảnh sát cũng sẽ điều tra những chuyển khoản qua lại của gã, đây là tự chuốc phiền toái."

"Ø" Thu Vô Tế bất đắc dĩ từ bỏ, nghĩ lại liền dứt khoát không lấy dây chuyền vàng và đồng hồi, chỉ lấy tiền mặt, sau đó quả quyết xóa bỏ trí nhớ của tên cướp này.

Thu Vô Tế nhìn xấp tiền mặt thật dày trên tay: "Đây là ngân phiếu của các ngươi sao?"

Sở Qua mặt không biểu cảm: "Ừm..."

"Nhiêu đây tiên là bằng với số trong wechat của ngươi chưa?"

"Ừm.."

"Vậy cái này được đấy, so với ngươi viết sách, còn kiếm nhanh hơn". Thu Vô Tế cao hứng trở lại: "Có thể trả tiền cho ngươi, ta đã nói nhất định có thể kiếm tiền."

Sở Qua: "... đúng vậy a."

Thu Vô Tế mang theo tên cướp hôn mê đi ra ngoài: "Ta đã nghĩ lại, trí nhớ của gã dừng lại lúc mới vừa vào cửa cũng không tốt, không bằng dừng lại ở một chỗ xa xôi hơn, bỗng nhiên hôn mê, ai tập kích gã cũng không biết rõ, ngay cả sự việc xảy ra ở tiểu khu của chúng ta cũng không thể nhớ được. Ngươi cũng không cần báo quan, tự gã tỉnh lại là được, cái này không liên quan gì với chúng ta. Nếu ngươi nhất định phải để quan phủ bắt gã, cũng có thể báo án nói mới phát hiện một người hôn mê ở bên ngoài, dù sao cũng không quan hệ gì với chúng ta..."

Sở Qua kéo cánh tay tên cướp đi theo nàng ra ngoài, nhìn trên tay nàng còn có bạch quang bao phủ, rất cẩn thận không muốn để lại bất kỳ vết tích nào chứng minh đã từng tiếp xúc qua tên cướp này, hắn nửa ngày không nói ra lời.

Ngươi làm những chuyện như vậy, vì sao lại quen thuộc điêu luyện đến thế... ừm, là lỗi của ba ba đã không viết ngươi tốt hơn.

Nhưng cũng không có cách nào khác, những năm này văn tiên hiệp đều đấu tranh rất tàn khốc, nếu không như vậy thì không sống nổi... aayy...

Giữa trưa trên đường rất quạnh quẽ, Thu Vô Tế sử dụng một cái thuật ẩn hình, ngang nhiên nhét tên cướp vào một dãy cây xanh cách đó hai con đường.

Sở Qua đứng ở phía xa mà nhìn, cảm thấy ước chừng cũng không cần báo cảnh sát nữa, mặc dù nơi này cách trung tâm thành phố rất xa, nhưng cũng không phải rừng núi hoang vắng, vân có người buôn bán ở gân đây, người cũng không ít. Cái dãy cây xanh này có người nằm bên trong thì vô cùng dễ phát hiện, không cần vài phút sẽ bị đám người đi ngang qua phát hiện, tự nhiên sẽ có người báo cảnh sát.

Vả lại tên cướp này nếu không phải do vào lộn phòng của Thu Vô Tế, mà là vào lộn gian phòng của người bình thường khác, người đó chắc chắn sẽ gặp tai họa... cái loại khốn nạn này cũng là không thể để cho gã tự sinh tự diệt được, nhất định phải giao cho cảnh sát thì tốt hơn.

Hắn đứng ở thật xa quan sát một lúc, quả nhiên rất nhanh đã có người phát hiện chạy đi tìm bảo vệ đang ở trước cửa khu xá gần đó, bảo vệ kiểm tra một chút lại nhanh chóng báo cảnh sát. Sở Qua nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Thu Vô Tế đứng bên cạnh hắn, nhìn dáng vẻ hẳn thở hắc ra, đột nhiên hỏi: "Sao vậy, trong lòng bất an ư?"

"Ừm.."

"Bởi vì ta cướp?"

"Chỉ là một trong đó. Tóm lại chuyện này về sau không được làm trong thế giới này nữa, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện, trừ phi ngươi thật sự đến cái vùng đất chiến loạn gì đó để làm lão đại-kỳ thực ta cũng không muốn vậy."

"Vậy sao ngươi cũng không kiên quyết ngăn cản ta, không phải là bởi vì ngươi cũng muốn tiên sao?"

Sở Qua ngẩng đầu, suy nghĩ một lát, lắc đầu nói: 'Không phải vậy. Ta rất cần tiền, nhưng không muốn dùng phương thức này để có tiền. Ừm... có lẽ đối với ngươi mà nói thì tiền tài bất nghĩa cứ việc lấy, không ngại gì, trong giới tu hành cướp đoạt bảo vật của nhau cũng rất phổ biến, nhưng vẫn không thích hợp với nên tảng giáo dục mà từ nhỏ ta đã được dạy."

Thu Vô Tế thần sắc có chút ngạc nhiên. Ta làm như vậy không phải là do ngươi viết ra sao...

Lại nghe Sở Qua cười nói: "Bất quá ngươi có ý nghĩ đó cũng bởi vì đến từ thiết lập của thế giới kia mà thôi, nói không chừng đó chính là ý nghĩ trong nội tâm của ta đấy ha ha ha, cho nên ta cũng không biết phải làm sao ngăn cản ngươi. Ta nói, là lo lắng ngươi nghiện cách kiếm tiền nhanh này, làm nhiều ắt sẽ xảy ra chuyện, cũng không phải chỉ vì lần này. Kỳ thực giáo huấn những tên cướp như vậy, ta cũng rất thoải mái ha ha..."

Thu Vô Tế khẽ gật đầu: "Ừm, biết rồi, †a sẽ chú ý... ngươi nói cái này chỉ là một nhân tố, vậy cái chủ yếu là vì sao? Bởi vì đã động đến thế giới siêu phàm sao?”
Bình Luận (0)
Comment