Chương 512: Có một thiên đạo thì có gì không tốt (2)
Chương 512: Có một thiên đạo thì có gì không tốt (2)Chương 512: Có một thiên đạo thì có gì không tốt (2)
Tạ Cửu Tiêu vô thức nhìn Thu Vô Tế một cái.
Thu Vô Tế mặt không biểu tình.
"Cùng ta tranh đoạt quyền khống chế, cái gọi là đoạt thiên chỉ đạo, ngươi đừng nghĩ nữa, một chút trình độ đó của ngươi căn bản là không làm được, bên trên còn có thiên giới, người của thiên giới cũng không làm được lúc nào đến lượt các ngươi?" Sở Qua tức giận nói: "Ta ngược lại là kiến nghị các ngươi, bao gồm cả Thiên Thiên..."
Viêm Thiên Liệt lẩm bẩm: "Lại liên quan gì đến ta..."
"Ta kiến nghị các ngươi, phát hiện người khác có dấu hiệu muốn chiếm quyền thiên đạo, các ngươi cũng phải ngăn cản mới là đúng đắn! Người khác cũng không có coi trọng các ngươi giống như ta đâu, bởi vì các ngươi là do ta sáng tạo ra, ta có cảm tình, các ngươi càng tràn đây bức cách, thì càng chứng minh ta ngưu bức! Ta và các ngươi là người một nhà! Đổi người khác khống chế, quản các ngươi đi chết, đến lúc đó mới thật sự là con rối, giống như lão Tạ ngươi khống chế Lục Thiệu Đồng vậy, ngươi sẽ không coi hắn là người, đây chính là khác biệt! Hiểu không?"
Thần sắc của Tạ Cửu Tiêu trở nên nghiêm túc.
Câu cuối cùng đã chạm đến trái tim hắn, chuyện bản thân mình làm, thể nghiệm của bản thân mình đương nhiên là rõ nhất.
Chỉ là vốn dĩ cho rằng thiên đạo cũng là như vậy, nhưng hôm nay nhìn hẳn giậm chân chửi mắng như vậy... Hình như... không phải là như vậy...
"Lần này vì sao ta lại khẩn trương như vậy? Rõ ràng có thể trực tiếp chỉnh sửa, lại nhất định phải phá án cùng ngươi nói rõ chí tiết, cùng ngươi nói chuyện trực tiếp? Chính là bởi vì chuyện này rất nghiêm trọng, ta cần phải bù vào tất cả lỗ hổng, tránh cho chuyện này xảy ra một lần nữa. Lão Tạ nếu như ngươi còn có lỗ hổng nào chưa nói, vậy thì mau chóng nói rõ cho ta."
Tạ Cửu Tiêu vô thức nói: "Không, không có..."
Thu Vô Tế thở dài nói: "Ngươi cũng thuận theo đi, quen biết ngươi lâu như vậy rồi rất ít khi thấy dáng vẻ nổi trận lôi đình dó cảu ngươi, nếu viết thành sách cũng phải có mười mấy dấu cảm thán (I) rồi"
Sở Qua: "... ta tức giận đó Thu Thu." "Ừm, biết rồi." Thu Vô Tế ôn nhu nói: "Uống đi, uống ngụm rượu."
Sở Qua nhận lấy, giống như một con mèo được vuốt lông.
Tạ Cửu Tiêu nhìn thấy giống như ở trong mộng, một lúc sau mới có chút chật vật nói: "Cho nên Thu tông chủ cô chính là bởi vì điểm này, mới hợp tác với thiên đạo sao?"
Viêm Thiên Liệt rất muốn nói không phải, nhưng mở miệng ra lại ngậm lại.
Vừa rồi dáng vẻ dậm chân tức giận đó của thiên đạo ngay cả hắn cũng khó tránh khỏi có chút hoảng sợ, vẫn là đừng gây chuyện thì tốt hơn...
Thu Vô Tế trừng mắt với hắn, nghiêm trang trịnh trọng nói với Tạ Cửu Tiêu: "Chính là như vậy, trước đó ta từng hỏi ngươi, thật sự cho rằng Thu Vô Tế là một kẻ nịnh nọt ư?" Tạ Cửu Tiêu toát mồ hôi lạnh nói: "Những cái này... thực sự không giống với dự đoán của ta... luôn cảm thấy chỗ nào đó kỳ lạ, chúng ta không phải nên thoát khỏi vận mệnh bị thiết lập, nên tranh giành với trời sao, sao lại là như Vậy... Ơ
Sở Qua suýt chút nữa lại nhảy bổ lên nói : "Lão tử nên thiết lập các ngươi kính thiên, bớt cái mồm này là đỡ được bao nhiêu phiền phức."
"Bỏ đi, đều kính thiên cũng sẽ bớt đi mị lực cá nhân, ngươi cũng không thích." Thu Vô Tế oán trách nói một câu, Sở Qua lại ngậm miệng
Tạ Cửu Tiêu ở trước mặt hai người nhìn tới nhìn lui, không nói gì.
Thu Vô Tế nói: "Tạ huynh là người mưu trí, có vài chuyện thiết nghĩ nói nhiều cũng không có ý nghĩa, bản thân ngươi tự biết rõ. Ta và Viêm Thiên Liệt vì sao lại vứt bỏ hận thù, hợp tác ở chuyện này, ngươi chắc là nghĩ cũng biết rõ."
Tạ Cửu Tiêu thở dài nói: "Cho nên làm nửa ngày, ta mới là phản phái?"
"Hành động đoạt thiên thì không nói, chuyện Tạ huynh vọng luyện con rối, khuấy động chiến tranh giữa Thần Châu và Nam Cương, quả thực là phản phái, Nói thực, trước kia ta nghĩ cũng hông dám nghĩ đây là chuyện mà Tạ huynh làm ra." Thu Vô Tế nói cũng có chút tức giận: "Còn mưu đồ muốn sửa đổi thân thiện của ta, Tạ Cửu Tiêu, uổng cho ngươi tự xưng chính đạo."
Tạ Cửu Tiêu trầm mặc rất lâu, thấp giọng nói: "Khống chế mê hoặc người khác, quả thực khó mà tự kiềm chế được, lại cho mình một loại ám thị "đây là thiên đạo", càng làm xằng bậy. Nếu không phải kịp thời được chư vị bóc trần, có thể ta sẽ càng lún càng sâu... chuyện này... nguyện chịu sự trách phạt của phụ thần, tuyệt đối hông oán hận."
"Thứ ngươi phải chịu không phải là sự trách phạt của ta. Ta sẽ hồi sinh lại Lục Thiệu Đồng và Bích Xà Tôn Giả, ngươi cần phải tiếp nhận sự báo thù của bọn họ, cùng với phóng thích tất cả con rối, để bọn họ trở lại bản thân." Sở Qua nghiêm mặt nói: "Còn về ta... ta không trách phạt ngươi, thế nhưng cần phải sửa đổi ý thức của ngươi, sửa thành kính thiên, ngươi có ý kiến gì không?”
Tạ Cửu Tiêu vui mừng quá đỗi nói: "Nếu như bọn họ có thể sống lại, Tạ Cửu Tiêu ba đao sáu động, nguyện làm con rối, tuyệt không oán trách."
Trong lòng Viêm Thiên Liệt bỗng nhiên loé lên một ý niệm: "Có một thiên đạo không có gì không tốt, người không càn chết, lỗi sai không cần phạm phải, tất cả tiếc nuối và sai lâm đều có thể được đền bù."
Ai cũnmg không phải là trời sinh Ma Đạo...
Ánh mắt của hắn có chút hoảng hốt, không biết là nghĩ đến bao nhiêu chuyện cũ năm xưa.