Chương 517: Tiên đạo và nhân gian (1)
Chương 517: Tiên đạo và nhân gian (1)Chương 517: Tiên đạo và nhân gian (1)
Muốn hồi sinh nữ trưởng lão của Ngục Hoả Tông đã chết khoảng chừng ba ngàn năm, cũng không phải là chuyện chỉ cần một ý niệm tu sửa của Sở Qua là có thể làm được... Tu sửa chỉ là khiến những chỉ tiết thoát khỏi cốt truyện trở về đúng quỹ đạo, đó là "vận mệnh chỉ lực" quyết định khung sườn trong sách, về lý luận cũng không tính là Sở Qua sử dụng năng lực của mình, cũng không phải là không gì là không làm được.
Thế nhưng hắn quả thực có biện pháp hồi sinh
Đơn giản là viết một ngoại truyện... cứ viết Viêm Thiên Liệt muốn hồi sinh sư phụ, làm các loại chuyện, cuối cùng thành công. Bởi vì sự tồn tại của Ký Hồn Châu, không phải bỗng nhiên hồi sinh, đây vẫn là có đường để làm, có thể biên ra được.
Vừa hay hôm nay Viêm Thiên Liệt thu được long cốt của Vu Thần, có qua lại với Vu Thần, tương đối hiểu về tu hành loại sinh tử của Vu Thần, cái này có chỗ để dẫn dắt.
Chẳng qua Viêm Thiên Liệt trả chút giá để trao đổi long cốt với Vu Thần, sau đó hợp tác, tìm cách hồi sinh.
Nghĩ như vậy hình như cốt truyện còn rất nhiều, thậm chí dường như có thể trực tiếp cắm vào trong chính văn, văn của ta chính là quần tượng, nhân vật cũng không chỉ tập trung ở Sở Thiên Ca, chuyện cũ của Thiên Thiên không phải chính là một trong những nội dung điển hình của quần tượng sao?
Còn phong phú phân nhánh, hoàn thiện nhân vật...
Chính là cần tỉ mỉ chỉnh lý một chút câu chuyện này, đến khi bổ sung cốt truyện cũng phải nghĩ rõ ràng một chút, không thể tuỳ tiện mở word ra là làm.
Nghĩ đến đây, Sở Qua đem nửa bình rượu còn lại của mình nhét vào trong tay của Viêm Thiên Liệt, vỗ vỗ vai hắn nói: "Chuyện này ta sẽ xử lý, thế nhưng cần phải cho ta một chút thời gian... ngoài ra ở trong quá trình này ngươi có thể sẽ cảm thấy dấu hiệu vận mệnh bị ta thao túng, không phải là chuyện bản thân làm... nhưng đừng phản kháng lung tung, nhẫn nại một chút."
Viêm Thiên Liệt rất muốn nói hai câu cuối của ngươi ý tứ nghe có vẻ là lạ... bỏ đi không nói.
Hẳn nói ra lời trong lòng, cầu xin người giúp đỡ cũng xin xong rồi, dường như cũng nhẹ nhõm hơn rồi, dáng vẻ buồn bực đó cũng không thấy nữa, đứng lên duỗi vai nói: "Biển mây mênh mông... trời không tệ. Tạ Cửu Tiêu sống cũng rất dễ chịu nhỉ."
Sở Qua: "...
Viêm Thiên Liệt quay đầu hỏi: "Phụ thần sắp phải trở về sao?"
"Ừm... lần này nhập thế, vốn dĩ là nói cùng Thu Thu ra giang hồ hành tẩu, du lãm phong cảnh giang hồ của thế giới này, không ngờ lại đụng phải chuyện của Tạ Cửu Tiêu, cảm thấy thực ra Thu Thu có chút oán niệm, mà lại không nói nhiều..."
"Thật sự tưởng rằng hai người các ngươi xuất sơn còn có thể trường kiếm giang hồ như người bình thường ư? Ai làm chuyện gì, chỉ cân ngươi gặp phải chuyên ngươi cảm thấy đáng để chú ý, vậy đương nhiên chính là liên quan đến thiên đạo, dù có cấp thấp hơn nữa cũng trở thành cao cấp. Muốn thể nghiệm một chút cuộc sống của người bình thường, về hiện thế của ngươi không phải là được sao, củi gạo dâu muối sống qua ngày còn không đủ nhiều sao?"
Sở Qua bật cười: "Ngươi không hiểu..."
"Không phải chính là vị hôi chua của tình yêu sao, ngửi thôi cũng thấy buồn nôn, còn có gì mà hiểu hay không hiểu..."
"Thiên Thiên à, nhớ kỹ lời ngươi nói... sau này ta xem ngươi chết thế nào."
Sở Qua liếc mắt, truyền âm nói với Thu Vô Tế một tiếng, liền biến mất trở về.
Thu Vô Tế đang nói chuyện với Tạ Cửu Tiêu cũng thở dài.
Viêm Thiên Liệt nói hình như cũng không sai, hi vọng cùng hắn nắm tay hành tẩu giang hồ là chuyện có chút nực cười, một người là hình chiếu thiên đạo, một người là vô địch Thần Châu, hai người sánh vai ra cửa gặp phải chuyện giang hồ... có gì khác biệt với ở hiện thế ra cửa ăn bát canh gà?
Có điêu hình như cũng không có gì không tốt, có tư vị khác.
Cấp bậc của bản thân lúc trước, những điều nghe thấy nhìn thấy tưởng rằng đã đến đỉnh rồi, muốn mở thiên giới địa đồ mới có ý mới, không ngờ rằng hắn đến đây lại khiến cho hiểu biết về thế giới này cao hơn một bậc, vẫn là rất có hứng thú.
Chỉ có điều bản thân từ sư phụ đứng ở phía sau hắn, lại biến trở về thành trợ lý đứng ở bên cạnh hắn mà thôi, tái diễn lại lịch trình ở hiện thế.
Thu Vô Tế bực mình mà nhếch miệng.
Sao lại ở trước mặt hắn chính là cao không nổi vậy! Còn chưa làm sư phụ mặt lạnh được mấy ngày nữa... mùi vị đó thực ra rất tốt...........