Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 519 - Chương 518: Tiên Đạo Và Nhân Gian (2)

Chương 518: Tiên đạo và nhân gian (2) Chương 518: Tiên đạo và nhân gian (2)Chương 518: Tiên đạo và nhân gian (2)

Thế giới hiện thực.

Thu Vô Tế cẩn thận rút thìa canh đang cắm ở trong miệng của Sở Qua, lặng lẽ trở về chỗ ngồi của mình, vùi đầu ăn cơm, để tránh bị hẳn phát hiện vừa rồi mình cầm thìa canh đâm hắn.

Đôi mắt của em bé si ngốc Sở Qua dần dần sáng rõ linh động, thần hồn quy khiếu.

"Thịt kho trộn cơm à." Sở Qua liếm môi, ánh mắt chờ mong nói: "Thu Thu, đói đói, cơm cơm..."

"Cút, chết đi uống rượu với Thiên Thiên đi."

"Ả? Đó không phải là em nhắc nhở anh đi sao?" Sở Qua cười nói: "Em lại biết quan tâm đến trạng thái của Viêm Thiên Liệt, thật sự khiến anh kinh ngạc."

"Em chỉ là cảm thấy có lợi cho việc anh khống chế thế giới." Thu Vô Tế và một miếng cơm, phồng má lên lẩm bẩm: "Chính đạo có Tạ Cửu Tiêu, Ma Đạo có Viêm Thiên Liệt, lại có em... khiến cả Thần Châu kính phục thiên đạo cũng không khó, chỉ xem anh có muốn hay không."

"Cảm thấy cái này không gọi là thống trị, giống như truyền đạo? Thần ân?"

"Tương tự... ngoài ra em cảm thấy đối với anh mà nói, thâm nhập hiểu rõ mỗi một nhân vật quan trọng dưới ngòi bút của mình, có lợi ích đối với bản thân anh, cũng không chỉ là vấn đề người khác có phục hay không phục."

"ừm, anh cũng cảm thấy như vậy, từng giọt của thế giới này càng trở nên rõ ràng trong lòng anh." Sở Qua mỉm cười nói: "Bởi vì các em là người sống."

Người sống, chuyện thực.

Mỗi nhành cây mỗi ngọn cỏ, mỗi ngọn núi mỗi tảng đá.

Phương Bắc gió tuyết, phương Nam liệt hoả.

Thung lũng hoang vu, long cốt ẩn nấp.

Dị tộc dị thuật, cổ trùng phá đất.

Ai nói lần này đi giang hồ không được gì? Một điểm một giọt, đều ở trong lòng.

Thu Vô Tế lườm hắn một cái nói : "Bản thân anh không cảm thấy đi đi về về giống như nằm mơ là được rồi."

Sở Qua cười nói: "Chút thân hồn vững chắc này anh vẫn là có, tạm thời không có ý Trang Chu Mộng Điệp, đơn giản chính là xuyên qua hai giới mà thôi."

Thu Vô Tế chóp chép miệng nhìn hắn.

Sở Qua lại muốn nựng má nàng,

Thu Vô Tế nói: "Anh thật sự định hồi sinh một ma đầu bán bộ Hoá Thần à, không chút do dự sao?"

".. Ma trong sách đều dưới ngòi bút của anh, ngay cả ma đầu cái thế như Viêm Thiên Liệt cũng là do anh tạo ra, nói thật anh không có phân biệt đối xử gì với họ, không phải anh viết như vậy, thì đâu có bọn họ chứ? Cách nghĩ này có phải là có chút lạ? Ở hiện thực rõ ràng anh rất ghét người xấu."

"Không lạ, ở dưới thiên đạo, không có thiện ác, đối xử như nhau." Thu Vô Tế thản nhiên nói: "Chỉ hi vọng ý này của anh không cần dùng ở hiện thực, em rất lo lắng cái này... anh xem ngay cả chính nhân quân tử như Tạ Cửu Tiêu, một khi lâm chưởng "thiên đạo chỉ ý", cũng trở nên lạnh lùng tàn khốc, anh..."

Sở Qua đưa tay ra nằm bàn tay của nàng, thấp giọng nói: "Em quản anh."

Thu Vô Tế nhìn hắn một lúc, mỉm cười nói: "Được."

Đương nhiên tốt nhất rồi, vừa hay còn kiêm cả sư phụ không làm đủ nữa.

Nghe thấy Sở Qua chép miệng, mặt mày hớn hở nói: "Ngược lại không nhìn ra đấy, hoá ra Thiên Thiên lại cũng là một nghịch đồ cưỡi sư, thật không hổ là con †a... ách..."

Sắc mặt của Thu Vô Tế lập tức đen như đít nồi.

Sở Qua kéo ghế ăn ra một đường lặng lẽ lùi đi. Thu Vô Tế bỗng nhiên cười nói: "Hắn đâu đuổi kịp anh, hắn chỉ là cưỡi sư, nhiều nhất là được một phần của thiên đạo. Anh còn có rất nhiều thứ hắn chưa học được nữa..."

Sở Qua dừng ghế lại, cẩn thận hỏi: "Hả? hả. . cái gì?"

Thu Vô Tế nhíu mày nói: "Ba ba..."

"uang" một tiếng, Sở Qua ngay cả người và ghế cùng ngã xuống đất: "Khu... khụ khụ khụ..."

Thu Vô Tế ung dung đứng lên, sải bước như người mẫu đi đến bên cạnh Sở Qua, bàn chân nhỏ giãm lên lưng hắn, khom người nhìn xuống: "Phụ thần có vui không?"

Sở Qua chật vật ngẩng đầu lên nhìn một cái.

Màu trắng. Thu Vô Tế không ngờ rằng hắn còn có thể phá chiêu như vậy, lập tức phá công rồi, nghiến răng giậm chân: "Anh đi ba ngày, thân thể này ba ngày không tắm rửa rồi, cút đi tắm rửa cho eml Còn háo sắc nữa, em đánh chết anh."
Bình Luận (0)
Comment