Chương 524: Em thích anh, không liên quan gì đến câu đó (2)
Chương 524: Em thích anh, không liên quan gì đến câu đó (2)Chương 524: Em thích anh, không liên quan gì đến câu đó (2)
Nhưng mà cái này có ảnh hưởng vô cùng rõ ràng đối với nhân vật chính.
Là cuồng nhiệt yêu đương hay là bắt đầu mỏng manh, là vẫn rất thích hắn hay là hắn vẫn không yêu thích như vậy, thậm chí có phải là đân dân mất đi hứng thú với đàn ông, trong lòng mình đương nhiên là sẽ vô cùng rõ ràng.
Thu Vô Tế rất mâu thuẫn, không biết có nên ngăn cản hắn hay không. Nàng đương nhiên hi vọng có thể vẫn theo nội tâm ban đầu của mình, nhưng cũng không muốn mất đi cảm giác yêu đương với hắn.
Mọi người yêu đương... lâu như vậy rồi, thật sự rất tốt...
Cho dù là bởi vì câu nói đó, cũng rất tốt...
Nếu như không có câu nói đó...
Hả?
Thu Vô Tế chớp chớp mắt.
Sở Qua đang kỳ vọng nhìn nàng: "Thế nào? Cảm thấy thế nào?”
Thu Vô Tế nghiêm mặt nói: "Đàn ông thối, lấy đâu ra lá gan ngồi gần bản †oạ như vậy?"
Trái tim đang treo lơ lửng của Sở Qua cũng yên tâm rồi, ôm lấy nàng nói: "Quá tốt rồi."
"Này này này." Thu Vô Tế giãy giụa: "Bản toạ nói là bảo đàn ông thối đừng có gần như vậy! Ngươi có phải là nghe nhầm rồi không."
"Kỹ năng diễn xuất đó của em vẫn là phải đi học tập ngọn lửa nhỏ đi, một chút cũng không giống.' Sở Qua càng dùng lực, siết nàng thật chặt, lẩm bẩm nói: "Thật tốt, biết ngay... em thích anh, đã thích rồi, cũng không liên quan đến câu đó..."
Thu Vô Tế cảm nhận lực độ từ cánh tay của hẳn, trong lòng cũng mềm đi, vỗ võ vai hắn ôn nhu nói: "Được rồi... em nói anh cũng thật là, giả vờ không biết là diễn một chút đi, sau đó từ từ ôm lấy không phải là rất lãng mạn sao?"
"Anh không đợi được... anh chỉ muốn dùng lực ôm em..." Sở Qua thấp giọng nói: "Biết vừa rồi anh lo lắng lắm không?"
"Vậy anh còn giả vờ thản nhiên, em coi anh không tồn tại à."
"Làm sao có thể..." Sở Qua hôn vào má nàng một cái nói: "Cho dù em có lạnh lùng với anh một chút, anh cũng sẽ rất buồn. Thế nhưng anh... anh chỉ muốn em chân thực nhất, anh cũng biết em chỉ muốn làm bản thân chân thực nhất. Bây giờ tốt quá rồi, câu nói đó không có rồi, chúng ta cũng không cần hoài nghi nữa, đây chính là sự chân thật của chúng ta."
Câu nói đó chí ít vân là có ảnh hưởng đến cốt truyện.
Thế nhưng cho đến nay, chữ tình đã sinh, rốt cuộc là vì sao mà dựng lên rốt cuộc cũng đã không thay đổi được ngày hôm nay, từng chút mọi người từng trải qua, quá trình yêu đương đều ở trong lòng, sớm đã không có liên quan gì đến câu đó nữa rồi.
Sở Qua trong lòng vui sướng, đó là vướng mắc giữa hai người bao nhiêu thời gian rồi, cuối cùng cũng tan hết.
Cô ấy thích mình.
"thực ra..." Thu Vô Tế thấp giọng trả lời: "Em rất lâu rồi không nghĩ đến chuyện này, cảm thấy đã như vậy rồi, vậy thì hưởng thụ hiện tại. Anh tốt với em như vậy, lúc đó rốt cuộc là vì sao lại có, còn quan trọng sao? Thế nhưng chuyện đến chân rồi, lúc anh muốn xoá, em có chút lo lắng nhưng cũng vẫn rất vui vẻ... là cá nhân cũng hi vọng làm bản thân chân thật nhất, cảm ơn anh."
Nàng ngừng lại một chút, lại khẽ cười nói: "Thực ra nghĩ kỹ chuyện này, em ngược lại chắc là phải cảm ơn câu đó, nếu không có câu đó, em làm sao biết thế giới này vẫn còn có người tốt như anh"
Hai người nhìn nhau vô cùng động tình, bất tri bất giác hôn nhau.
Sở Qua còn cảm thấy có kích thích khác.
Đây là công ty... trong phòng làm việc của ông chủ. Thu Vô Tế là bà chủ, cũng là nữ tổng biên...
Lúc này váy ren đen, còn đeo kính, biên tập tri thức... ở trên bàn làm việc trang nghiêm, nửa người nằm ngửa, tài liệu lộn xôn, vạt áo lật lên.
Đù, lúc trước vì sao lại lừa cô ấy mặc váy ren đen vậy, không phải là nằm mơ thấy có một màn này chứ? Không ngờ rằng lại còn thành thật rồi.
Đa thế chỉ thu thực chuỳ, được một Thu Thu, như được thiên hạ.
Còn phải cảm ơn đại công thần chị Manh Manh, bảo cô ấy đeo kính đeo rất tốt.
Chị Manh Manh, cảm ơn chị.
"két két." Tiếng mở cửa phòng, Chu Manh Manh đưa đầu vào.
Bầu không khí dừng lại. "Hai người..." Chu Manh Manh rất kinh thán nói: "Lần đầu tiên cậu đến công ty, là vì cái này? Tôi thật sự là bởi vì không đủ biến thái mà không ăn khớp với hai người..."
Thu Vô Tế bi phẫn đẩy Sở Qua ra, vội vàng chỉnh lại y phục nói: "Cậu không biết gõ cửa à. Manh Manh chết tiệt."
"Mình làm sao biết được hai người lại đói khát khó nhịn như vậy chứ..." Chu Manh Manh nhỏ tiếng nói: "Chúng ta sửa phòng này là không làm cách âm, hai người chú ý chút."
Sở Qua nghiến răng ken két.
Chị Manh Manh, tôi hận chị.
Lại thấy Thu Vô Tế đi dép cao, có chút hoảng loạn muốn ra ngoài, lại bỗng nhiên quay đầu lại cười, khẽ gõ ba cái vào đầu Sở Qua.
Sau khi gõ xong tâm tình dường như tốt hơn, chắp tay sau lưng đi ra ngoài.