Chương 525: Ánh nến lay động q)
Chương 525: Ánh nến lay động q)Chương 525: Ánh nến lay động q)
Ngày hôm nay cả người Sở Qua đều là nhiệt tình,
Thu Vô Tế ở bên ngoài cùng các nhân viên bàn bạc vê chế tác thành phẩm tiếp theo, Sở Qua thì trốn ở trong phòng làm việc làm chim gáy chiếm tổ chim khách mà chiếm lấy văn phòng, kịch bản tiếp theo tiếp tục thay đổi mấy lời.
Các nhân viên không biết, trong lòng ngược lại là nghiêm nghị kính nể.
Ông chủ sau màn này quả nhiên là người cuồng công việc, đến công ty nói chuyện với bạn gái chưa được mấy câu, đã trốn ở trong phòng làm việc, hí hoáy gõ chữ cả ngày cũng không thấy đâu.
Người ta gõ chữ có thể thành thần, quả nhiên không phải là bỗng nhiên rơi xuống, là dựa vào năng lực đó.
Bạn gái tuyệt sắc ở bên ngoài, người †a cũng không liếc mắt nhìn.
Một nhân viên béo mập than thở đóng bản thảo của mình lại.
Đồng nghiệp chen tới nói: "Sao lại đóng vào rồi? Nhìn dáng vẻ đó của ông chủ, chúng ta có lý do gì mà không nỗ lực."
"Không."
"Cái gì?"
"Nếu không nỗ lực, dù bị vùi dập thì tâm tình sẽ tốt hơn một chút so với việc nỗ lực rồi mà vẫn bị vùi dập."
"Thật là có đạo lý."
"Các vị." Sở Qua từ phòng làm việc thò đầu ra nói: "Cơm tối hôm nay mời mọi người đi ăn nhà hàng." Cả phòng làm việc yên tĩnh, cùng đồng thanh hoan hô: "Ông chủ vạn tuế"
Thu Vô Tế ở trong đám người nhìn lại, đối diện với ánh mắt hàm chứ ý cười của Sở Qua, tiếng hoan hô quanh quẩn bên tai, nhìn nhau mà như có vạn lời muốn nói,
Hai người đồng thời mỉm cười.
Chu Manh Manh ở bên cạnh nhìn mà nổi cả da gà, không chịu nổi. Tiếp tục ngây ra ở bên cạnh hai kẻ này, e rằng cẩu lương cũng ăn đến rụng răng luôn...
Bữa tối thịnh soạn nhưng không có rượu, mọi người náo nhiệt một trận, làm quen với nhau, thực ra kết thúc cũng rất nhanh,
Sở Qua cũng muốn sớm trở về nhà.
Cả bữa cơm Thu Vô Tế cũng không có nói gì cả, chỉ là mỉm cười, đôi má ửng hồng. Chăm chú ngồi ở bên cạnh nghiêng đầu nhìn dáng vẻ của nàng, thật sự là nhìn thế nào cũng thấy đẹp, các nhân viên trẻ tuổi cười hi hi ha ha cũng dường như bị ngăn cách ở một không gian khác, câu nọ câu kia nối tiếp nhau, nghe cũng không nghe rõ.
Trong mắt chỉ có góc nghiêng khuôn mặt nàng, và thần tình mang theo chút xấu hổ đó.
Giống như một cô dâu mới.
Sở Qua đang nghĩ, ở một loại ý nghĩa nào đó, đây có tính là một bữa tiệc hỉ không? Các nhân viên của công ty chắc hẳn cũng được coi là những người thân thiết nhất của nàng ở hiện thế, là đồng nghiệp, ở trong đồng nghiệp của nàng, lại có khuê mật tốt nhất ở bên cạnh, nàng ngồi ở bên cạnh hắn, hưởng thụ sự chúc phúc và khen ngợi của mọi người. "Sở Đại và Thu tỷ thật sự là có tướng phu thê, nhíin thế nào cũng thất rất xứng a."
"Tôi vân luôn là fan hâm mộ của tình yêu đầu thu, không ngờ rằng lại được làm việc ở trong công ty của Sở Sở và Thu Thu, thật quá vui."
"Sở Đại anh phải đối tốt với Thu tỷ của chúng tôi đó."
"Nếu như hai người mà cũng không tốt, lão tử sẽ không tin vào tình yêu nữa..."
Thu Vô Tế chỉ mỉm cười, trong lòng bỗng nhiên loé lên lời nói lúc trước của Sở Qua: "Tất cả mọi người đều sẽ hi vọng chúng ta ở bên nhau, đây là thiên hạ chúc phúc cho em và anh."
Hình như đã thành sự thật rồi, thật sự là như vậy.
Sở Qua dường như cũng đoán được lúc này nàng đang nghĩ điều gì, không nhịn được mà đưa tay qua gầm bàn, nắm lấy bàn tay nhỏ của nàng.
Thu Vô Tế khẽ ngẩng đầu lên, kéo tay của hắn không lên tiếng.
Thực ra động tác nhỏ này mọi người đều nhìn thấy, Thu Vô Tế mỉm cười mang theo chút xấu hổ thật sự khiến mọi người trợn tròn mắt.
Chúc phúc mà cũng ghen tị a, chị Thu Thu thật sự quá xinh đẹp..."
"Quá ngọt a hai người..." Có nhân viên nữ không nhịn được nói: "Tôi sắp bị hai người ngọt chết rồi, không chịu nổi nữa..."
Có nhân viên nam nói: "Sở Đại anh có phải là đang khích lệ công ty chúng ta yêu đương không, tôi cũng muốn ra tay rồi."
Sở Qua cười nói: "Được chứ, yêu đương tự do a."
Cậu ta lập tức cầm ly nước ép lên quay sang nói với Chu Manh Manh: "Chị Manh Manh..."
Chu Manh Manh hổn hển nói: "Cút!"
Cả bàn cười vang.
Sở Qua cũng đang cười, hắn rất muốn uống rượu.
Cần phải nhịn, không được uống, uống thì sẽ kéo dài thời gian, chúng ta phải về nhà sớm.
Chu Manh Manh thầm nghĩ đám trẻ ranh các cậu thì hiểu cái lông gì, hai người này còn tình yêu đầu thu ngọt ngào gì chứ, ở trong phòng làm việc sát vách của mấy người, tài liệu lộn xộn, quần áo cũng tán loạn, nếu như lão nương vào chậm một bước, có thể còn sẽ nhìn thấy quần tất bị xé rách rồi. Cái này gọi là ngọt à? Hai người biến thái này còn chát hơn mấy người nhiều đó được không.
Hu hu hu hình như là ngọt thật.
"Hai vị cười một cái nào - chúng ta phải chụp ảnh chứ."
"Rắc rắc." Chu Manh Manh kéo ghế, trốn ra xa.
Hai người ở trong bức ảnh cười ngọt ngào, trên mặt hai người đều có chút ửng đỏ, không biết là do ánh đèn ở nhà hàng chiếu vào, hay là do ánh nến lập loè.