Chương 526: Ánh nến lay động (2)
Chương 526: Ánh nến lay động (2)Chương 526: Ánh nến lay động (2)
"Tôi phải đăng lên khu bình luận weibo của Sở Đại, thật sự rất đẹp, đây thật sự là ảnh mặt mộc."
"Mọi người có cảm thấy, đây giống như ảnh hôn lễ không."
"Ai da sao mọi người cũng cảm thấy như vậy à, tôi cũng cảm thấy vậy, lạ thật..."
Thu Vô Tế lần đầu tiên quay đầu nhìn Sở Qua một cái.
Không có gì lạ cả, chẳng qua chỉ là một người có dị năng huyễn tưởng cụ hiện mà thôi, mạch suy nghĩ của mọi người lúc này đều đậm đặc như vậy, cho nên mơ hồ ảnh hưởng đến cảm quan ở xung quanh, làm biến đổi tính chất của một cuộc tụ họp nhân viên bình thường. ở trong lòng hắn, đây là một bữa tiệc cưới sao?
Ý nghĩ đậm đặc như vậy.
Thu Vô Tế khẽ cúi đầu, khuôn mặt càng đỏ hơn. .......
Tiệc tàn người tan, các nhân viên ăn tiệc ăn luôn cả một bụng cẩu lương cũng tâm mãn ý nguyện mà giải tán, S Chu Manh Manh hậm hực đi ra cửa, biểu thị muốn đi mua một con chó.
Sở Qua kéo Thu Vô Tế, đưa mắt nhìn mọi người rời đi, lại an tĩnh nắm lấy tay nàng, chậm rãi đi bộ về nhà.
Công ty cách nhà rất gân, không cần đi xe điện, đi dạo ở trong buổi tối mùa đông, có chút se lạnh, thế nhưng tay của hai người lại rất ấm áp, trong lòng cũng ấm áp.
"Không đủ đâu." Yên lặng một lúc, Thu Vô Tế bỗng nhiên lên tiếng hỏi. "Hả? hả?"
"Thiên hạ chúc phúc cho chúng ta, đây mới có mấy người."
"Ha..." Sở Qua bật cười nói: "Sẽ có, trên trời dưới đất, trong sách ngoài sách, sinh linh hai giới."
Hắn dùng lực nắm lấy bàn tay của Sở Qua: "Sẽ có ngày đó."
"Cho nên hôm nay không tính sao?" Thu Vô Tế nghiêng đầu nhìn hắn.
Sở Qua nói: "Chỉ ở trong lòng chúng ta"
"Thiên đạo tối tăm, kiếm tu không hiểu."
"Vậy anh dạy em nha..."
"Hừ.”" Thu Vô Tế vung tay hắn ra, chạy lên đẳng trước, ngoái đầu nhìn lại cười nói: "Đuổi cũng không đuổi được em, còn muốn làm sư phụ." Sở Qua phấn khởi đuổi theo nói: "Em đi giày cao gót, còn muốn chạy khỏi lòng bàn tay anh?"
Hai người đuổi nhau trên đường, mới đến góc đường, cô bé khăn đỏ chạy trốn đã bị lão sói xám bắt được rồi.
Khuôn mặt của Thu Vô Tế đỏ đến mức núp vào trong lòng hắn nói: "Đây chính là nguyên nhân lúc trước chuyện đầu tiên anh làm là bảo em đổi cách ăn mặc kiểu này sao? Không tiện chạy."
Sở Qua chỉ cười.
Thu Vô Tế quay đầu nhìn khuôn mặt của hắn dưới đèn đường, trong mắt có chút sương mù mùa xuân.
Hắn thật sự càng ngày càng mạnh, trong sách cũng vậy, ngoài sách cũng vậy.
Bằng không làm sao sẽ bởi vì mặc bộ váy này đi giày cao gót không tiện mà không chạy được hắn.
Là hắn tiến bộ rồi.
Bị hắn ôm vào lòng, nàng yếu ớt như vậy, ngay cả ở trong sách cũng không giữ được khuôn mặt lạnh lùng, giống như cô trợ lý trong hiện thế.
Trong sách ngoài sách, càng thêm trùng lặp.
Giống như vậy, bị hắn siết chặt trong tay, chạy cũng không chạy được.
Cũng không muốn chạy.
Hai người gân như là một đường dính lấy nhau di chuyển về đến nhà, sau khi về đến nhà Thu Vô Tế mới giống như tỉnh táo lại, mau chóng đẩy Sở Qua ra, chui vào trong nhà tắm nói: "Đi gõ chữ của anh đi, ngọn lửa nhỏ đợi anh viết tình tiết phục sinh đó..."
Sở Qua gật đâu như băm tỏi nói: "Ừm ừm, là nên đi gõ chữ rồi."
Thu Vô Tế dựa vào trong nhà tắm, xụi lơ nhìn ánh đèn nhu hoà trong nhà tắm đến xuất thần.
Nhìn đi nhìn lại, nàng bất tri bất giác cũng đang mỉm cười.
Tiệc cưới đó...
Nàng chậm rãi cởi quần áo, cởi tất chân.
Thân thể trắng muốt đứng ở dưới vòi hoa sen, giống như mưa rơi trên ngọc thạch, tí tách tí tách, từng giọt từng giọt.
Đó là tạo vật hoàn mỹ của trời xanh.
Tạo ra cho bản thân trời xanh dùng?
Tức chết người rồi.
Ở trong góc đã đặt quần áo ngủ ngay ngắn, vẫn là bộ đồ lúc mới đến hắn đã mua. Khuôn mặt em bé tươi cười, cười đến rất vui vẻ.
Không biết tắm bao lâu, Thu Vô Tế mặc quần áo ngủ ôm quần áo bẩn dáng vẻ như tên trộm lén lút đi ra khỏi nhà tắm. Đèn trong phòng của Sở Qua vẫn sáng trưng, lờ mờ truyền đến tiếng hắn gõ chữ lách cách, giống như rất đắm chìm.
Thu Vô Tế thở phào một tiếng, nhanh chóng đem quần áo bẩn cho vào trong máy giặt, rồi lại lặng lẽ trốn vào trong phòng mình.
"Ngày 12 tháng 11, trời trong xanh."
"Mình thích hắn, thật sự không liên quan gì đến câu đó."
"Hắn cảm thấy giống tiệc cưới, mình cũng cảm thấy vậy."
Đêm khuya tĩnh mịch. Thu Vô Tế mở bản thảo manga của mình ra, muốn làm việc, lại ngay cả một nét bút cũng không vẽ ra được.
Trong đầu óc trống rỗng, rối loạn, bản thân cũng không biết mình đang nghĩ gì.
Thật sự là vậy, hắn sao lại còn có thể ở phòng bên cạnh gõ chữ lách ca lách cách vậy chứ.
Hừ, đàn ông.
À đúng rồi, trong phòng tắm có tiếng nước, hắn cũng đang tắm.
Thu Vô Tế càng thêm tâm loạn, tắt máy tính, chui lên giường.
Ngủ thôi! Không nghĩ nữa.
Thu Vô Tế đưa tay ra, muốn tắt đèn.
Còn chưa ấn xuống, ngoài cửa bỗng nhiên thò đầu vào.
Thu Vô Tế bị doạ cho rụt tay lại: "anh làm cái gì?"
Sở Qua chạy vào nhanh như một cơn gió nói: "Sư phụ nói, canh ba đêm nay, đến nghe sư phụ truyền đạo."
Thu Vô Tế ôm chăn che người, trợn mắt nhìn hắn một đường đi vào.
Đúng vậy, lúc đó mình gõ đầu hẳn làm gì chứ?