Chương 527: Những thành ngữ
Chương 527: Những thành ngữChương 527: Những thành ngữ
liên quan đến mùa thu (1)
Thu Vô Tế nhất thời cũng quên mất lúc đó gõ đầu hắn làm cái gì.
À đúng rồi, hình như là lúc đó nhiệt tình bốc đầu, lại bị Manh Manh quấy rầy, cho nên bảo hắn về nhà rồi nói.
Ở nhà đợi anh a-
Thế nhưng ý tứ không nói là ngủ cùng nhau, càng không nói là muốn làm chuyện gì đó vượt giới hạn...
Chính là về nhà rồi hôn mà thôi, cũng hôn nhiều lần như vậy rồi, trong sạcht!
Thế nhưng bây giờ mùi vị hình như có chút thay đổi rồi...
Sau khi hai người cùng cảm thấy trải qua một buổi tiệc giống như "tiệc cưới nhở', trong ánh nến lay động, được bạn bè chúc phúc.
Trở về đến nhà, đi vào trong phòng, tự mình tắm rửa thơm phức.
Lúc, lúc này lại nói chuyện thân mật... cái này gọi là gì?
Có phải là có thể gọi là... đưa vào động phòng không?
Thu Vô Tế nhất thời tim đập loạn nhịp, nửa ngày cũng không biết nên trả lời như thế nào.
Lúc vừa mới viết nhật ký, nghe tiếng nước chảy trong nhà tắm của hẳn, vì sao lại tâm hoảng ý loạn, lúc này cũng có câu trả lời rồi.
Đó là bởi vì ở trong tiềm thức, biết là có thời khắc này...
Thế nhưng đó là kháng cự, hay là kỳ vọng? Thu Vô Tế nghĩ cũng không hiểu.
Nàng chỉ biết, đây thật sự là bản thân gõ hắn đến.
Vì vậy chỉ có thể trơ mắt nhìn Sở Qua một đường chạy tới, khuôn mặt mếu in trên áo ngủ thật sự rất giống tâm tình của Thu Vô Tế lúc này.
Đây là đang làm gì vậy?
Sở Qua trèo lên, thử chui vào trong chăn.
Toàn thân Thu Vô Tế cứng ngắc, theo bản năng cho biết, Thu Thu đêm nay chính là Thu Thu nguy cấp tử vong rồi.
Nhưng lại không biết làm sao để từ chối.
Chỗ sâu trong nội tâm nàng mơ hồ cũng muốn ôm hắn...
Thu Vô Tế chỉ có thể vô thức cướp lấy chăn, không cho hắn đắp.
Sở Qua nắm chặt tấm chăn, hai người giằng co một hồi, quay đầu nhìn Thu Vô Tế đang lơ mơ ngoại trừ vô thức cướp chăn ra thì cái gì cũng không biết, Sở Qua cảm thấy rất đáng yêu...
"Anh, anh còn cướp! Còn cướp nữa em đạp anh!" Thu Vô Tế cuối cùng cũng phản ứng lại bản thân thực ra có thể đạp hắn xuống giường, thử đá một cái.
Sở Qua mở chân ra kẹp lấy chân của Thu Vô Tế, bàn tay dứt khoá bỏ chăn ra, để mặc cho nàng kéo.
Thu Vô Tế lại ngây ra đó, ôm chăn cũng không biết nên làm gì.
Sở Qua liền kẹp lấy chân của nàng, quay người ôm lấy nàng nói: "Đã nói là mùa đông rồi, chúng ta không có đệm ấm, nằm một mình lạnh lắm..."
"Bản, bản toạ không sợ nóng lạnh." "Anh lạnh..." Sở Qua ôm lấy nàng, ôn nhu nói: "Thu Thu, cứ tính là chiếu cố anh đi mà..."
Thu Vô Tế dường như cũng quên mất bản thân hắn tu hành có thành, căn bản không tồn tại vấn đề sợ lạnh hay không, vô thức trả lời: "Người lớn bằng này rồi! Tự mình ôm gấu đi."
Sở Qua ôm lên thu danh gấu.
Thu Vô Tế: "?"
Sở Qua vênh mặt nói: "Sư phụ không phải muốn truyên đạo sao, đồ nhi nghe đây."
Thu Vô Tế hít một hơi thật sâu, đổi lại nụ cười quyến rũ, liếc mắt nhìn hắn nói: "Ngươi muốn... đạo nào của sư phụ?"
Sở Qua: "2"
Thu Vô Tế chuyển thủ thành công, nghiêng người, cúi đầu nhìn vào mắt hắn nói: "Này, thứ anh luôn tâm tâm niệm niệm, thật sự có ý tứ như vậy sao?"
Sở Qua lẩm bẩm nói: 'Hôm khác mẹ lại đến, lại nhìn thấy chúng ta còn ở riêng phòng, anh cũng cảm thấy mất mặt."
"Ờờ-' Thu Vô Tế kéo dài ngữ điệu: "Hoá ra chỉ là vì thể diện, vậy thì không Sao."
Nói xong trịnh trọng nghiêm trang nằm sang một bên, cách Sở Qua một thước, bình tĩnh nói: "Dù sao cũng không phải là chưa từng ngủ chung... anh không được vượt giới, không phải xong chuyện rồi sao."
Sở Qua: "..."
Trước kia anh nói vạch rõ Sở Hà Hán Giới, em còn nói ấu trĩ, bây giờ ai ấu trí...
Về lý luận mà nói, nàng cũng đồng ý ngủ cùng một giường rồi... có phải là đã có thành quả của một giai đoạn này rồi không, sau này sẽ từ từ đến.
Thế nhưng chân nhỏ kẹp ở trong chân nói cho hẳn biết, thực ra Thu Vô Tế rất căng thẳng, căn bản không phải là dáng vẻ bình tĩnh xong chuyện như trên mặt.
Sở Qua động động chân.
Chân của Thu Vô Tế hơi ngứa, muốn rút lại, nhưng lại không rút được.
Sở Qua lại động động.
Thu Vô Tế nghiến răng nói: "Đã nói là không được vượt giới rồi! Dám vượt giới em đánh chết anh."
Sở Qua tiếp tục động.
Anh có vượt giới đâu, vượt giới thực ra chính là chân của em...
Không lâu sau, mặt của Thu Vô Tế đã đỏ đến tận mang tai, tiếng thở dốc dần dần có thể nghe thấy.