Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 529 - Chương 528: Những Thành Ngữ

Chương 528: Những thành ngữ Chương 528: Những thành ngữChương 528: Những thành ngữ

liên quan đến mùa thu (2)

Nói trắng ra nàng bình tĩnh không nổi a, bắt đầu từ khi nằm xuống trái tim của nàng đã sắp nhảy lên đến cổ họng rồi chưa về vị trí cũ, thật không dễ dàng gì mới chuyển thủ thành công được, chưa đến hai câu lại đã tự mình nằm lại rồi.

Chỉ bởi vì đêm nay không giống bình thường, vô cùng trêu người.

Đây là đêm động phòng đó...

Ý thức này không ngừng lượn lờ trong lòng, lượn đến mức tâm loạn như ma.

"Đừng, đừng động...' Thu Vô Tế thấp giọng nói: "Anh rốt cuộc là đến để ngủ hay đến làm con khỉ. Sở Qua ghé đầu tới, hôn nhẹ một cái vào tai nàng nói: "Vậy có hôn chúc ngủ ngon không?”

Thu Vô Tế nghiêng mặt sang, muốn hôn hẳn, môi liền bị hắn ngậm lấy, nhanh chóng hôn đến mức trời đất quay cuồng.

Thân thể căng cứng của Thu Vô Tế ngược lại trong nụ hôn nồng cháy dần dần càng lúc càng mềm, càng lúc càng quen thuộc.

Đúng Vậy...

Quá mức quen thuộc rồi, nụ hôn nồng nhiệt của hắn, môi của hẳn.

Hoặc là nói, cũng không chỉ là thói quen, mà là bản thân cũng muốn hôn.

Từng trang từng trang nhật ký, cũng đang làm chứng.

Ai nói chuyện này chỉ có đàn ông mới nghĩ đến? Lưỡng tình tương duyệt, là cả hai bên.

Trong chăn mau chóng nóng lên, hình mặt khóc và mặt cười dán chặt lấy nhau, hình như cũng đang hôn nhau.

thế nhưng bọn chúng đã định trước là hôn không được bao lâu, một bàn tay ma quái đã cởi bỏ áo ngủ ra, mặt khóc bị mật ra rồi.

"Tắt, tắt đèn..." Thu Vô Tế cắn môi, nhìn dáng vẻ hắn cúi đầu thăm dò 'thu danh sơn, cảm thấy thật xấu hổ.

Sở Qua khế duỗi tay ra, trực tiếp tắt đèn.

Thu Vô Tế lập tức hối hận rồi.

Cảm thấy còn không bằng bật đèn nữa, tốt xấu gì cũng khiến người ta khí tráng hơn vài phần, tối lửa tắt đèn như thế này, càng thấy xấu hổ... Trong lòng Sở Qua nổi lên một suy nghĩ, bây giờ cảnh tượng này có phải là có thể gọi là ngấm ngầm cấu kết không?

Sau đó tay của bản thân có phải là nên... vò vào vật nhỏ không?

"Anh, anh đang làm cái gì... không, không cho phép." Thu Vô Tế bắt đầu bảo vệ kiếm các, chớ có chạm vào vật nhỏ kia.

"Thu Thu..." Thu Vô Tế lại một lần nữa hôn lên, mơ hồ không rõ nói: "Có biết vừa nãy anh gõ chữ gì không?"

"Hả? a..." Thu Vô Tế đang thất thần, không theo kịp mạch suy nghĩ nhảy vọt kia.

"Anh vừa mới viết chút chuyện của Thu tông chủ, để cô ấy nhập định rồi."

_

"Cô ấy nhập định rồi, thì không cảm nhận được bên này đang xảy ra chuyện gì có đúng không? Anh cũng không sợ cô ấy cảm thấy mất mặt..." Trong bóng tối, đôi mắt của Sở Qua sáng lấp lánh nói: "Đây chính là tiểu hào, làm chuyện tiểu hào thích làm là được rồi..."

Là... là như vậy sao?

Có thể nghĩ như vậy sao?

Dù sao đại hào không biết, không liên quan gì đến cô ấy... tiểu hào này là ai chứ, thích làm gì thì làm, không có liên quan gì đến Thu Vô Tế ta.

Có phải là như vậy không?

Trong lòng Thu Vô Tế mơ hồ, bất tri bất giác, thanh thu như tẩy, phiến diệp không còn.

Sở Qua thấp giọng thì thào bên tai nàng: "Thu Thu, anh yêu em..."

Thu Vô Tế lại một trận hoảng hốt. Đúng vậy, em cũng vậy.

Hơn nữa không liên quan gì đến câu nói kia, là bản thân em thích anh.

Trong mơ hồ một trận đau đớn, Thu Vô Tế tỉnh táo lại, dùng lực nắm lấy sống lưng hẳn, Sở Qua đã xuyên qua thu thuỷ.

Không khí dường như ngưng đọng lại vào thời khắc này, chỉ có thể cảm nhận được hô hấp loạn nhịp của hai người, và đôi mắt lấp lánh trong đêm tối nhìn nhau.

"Có phải là cuối cùng cũng thoả mãn ý muốn của anh rồi?" Thu Vô Tế ngược lại thật sự bình tĩnh lại, linh quang lúc nãy biến mất bây giờ đang dần trở về, thấp giọng nói: "Có lẽ thời khắc lúc em quyết định ở bên anh, thì đã quết định sẽ có một ngày như vậy rồi."

Sở Qua khẽ hôn lên môi nàng, không biết trả lời thế nào. Cảm thấy nói gì cũng giống như là chiếm được tiện nghỉ rồi còn ra vẻ.

Thu Vô Tế lại giống như cũng không muốn có được hồi đáp gì của hắn, vẫn nói: "Em cũng không biết là vì sao, có thể là thất tâm phong rồi... rõ ràng là anh chưa hứa hẹn ngày cưới, rõ ràng cũng không cần phải như vậy, nhưng mỗi ngày trôi qua càng ngày càng chiều theo ý anh... tự nói với mình rằng phải cẩn trọng, nhưng lại tự mình công lược bản thân mình... có lẽ là ma của em, cho dù là anh không viết bất kỳ câu chữ nào về điều này."

Sở Qua thấp giọng trả lời: "Liệu có phải là bởi vì, chính là bởi vì anh không muốn viết câu đó?"

"Có lẽ" Thu Vô Tế đưa tay ra vòng lên cổ hắn nói: "Cho đến hôm nay, anh ngay cả câu có thể ảnh hưởng đến tình cảm của em nhất đó cũng xoá hoàn toàn rồi... Sở Qua, em biết là bản thân anh rất yêu em."

Sở Qua hôn nàng nói: "Anh cũng vậy, anh cũng phát điên vì em rồi Thu Thu..."

"Vậy chúng ta không nói nữa." Thần sắc của Thu Vô Tế dân dần trở nên quyến rũ, sóng mắt long lanh, ôn nhu nói: "Yêu em thật tốt... phu quân của em."

Đèn ngủ đong đưa.

Thu vũ liên miên.
Bình Luận (0)
Comment