Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 530 - Chương 529: Thu Phong Xào Xạc Q)

Chương 529: Thu phong xào xạc q) Chương 529: Thu phong xào xạc q)Chương 529: Thu phong xào xạc q)

Sáng sớm ngày hôm sau.

Thu Vô Tế lười biếng nửa nằm nửa ngồi, cánh tay giơ lên, duõi lưng một cái.

Búng búng vào gấu bông.

Thu cao khí sảng.

Sở Qua nằm ở đó chớp chớp mắt, nhìn cảnh đẹp không sao tả siết, trong lòng thấy kỳ quái.

Thực ra mình muốn nhìn thấy là cảnh mệt mỏi vô lực ngồi dậy, không phải là thu cao khí sảng a.

Sao lại cảm thấy giống như là mình bị cái đó chứ... huhuhu.

Thu Vô Tế quay đầu nhìn hắn một cái, khoé miệng cũng cong lên thành ý cười, nâng cằm hắn lên nói: "Hầu hạ cũng không tệ, em sẽ chịu trách nhiệm với anh."

Sở Qua: "2"

"A, chuyện này em thấy rõ ràng là em thoải mái, anh mệt mỏi như bò, vì sao anh lại tâm tâm niệm niệm như vậy chứ, bản thân tự tìm mệt mỏi à, mục tiêu cuối cùng lại là khiến em thoải mái? Quả nhiên là M sao?"

Sở Qua ngây người, hoàn toàn không biết làm sao trả lời được góc độ thân kỳ này.

Thu Vô Tế cắn môi dưới, chậm rãi hôn hẳn, nỉ non nói: "Nghe nói còn có kiểu tập luyện buổi sáng nữa..."

Sở Qua khóc không ra nước mắt.

Chúng ta bây giờ gọi là thu phong sắc sắc được không?

Hu Hu hu Thu Thu của mình sao lại biến thành như vậy chứ.

"Cái này cũng không được, cần anh làm gì nữa? Cắt đi" Thu Vô Tế: ? t2

Sở Qua mồ hôi đầm đìa, ôm lấy chăn co rúm lại nói: "Này này này, cái này liên quan đến hạnh phúc cả đời của em đó, không được cắt lung tung đâu."

"Hừ hừ." Thu Vô Tế hiển nhiên chỉ là hù doạ, cũng không muốn luyện công buổi sáng gì cả, thong thả ung dung mặc áo ngủ lên, bỗng nhiên quay người nhảy xuống giường bỏ chạy.

"Ay da." Sau đó mất tự nhiên mà uốn éo một cái, khập khiễng mà chạy.

Mơ hồ còn truyền đến tiếng lẩm bẩm của nàng: "Lúc trước không nên dạy anh Kim Chung Tráo, vô lại..."

Sở Qua suýt chút nữa thì cười thành tiếng. Hoá ra dáng vẻ lúc nãy là đang giả vờ làm ngự tỷ, ra vẻ chủ động.

Thực ra nội tâm không biết có bao nhiêu xấu hổ, quả thực không dám đối mặt với hắn.

Một đêm thu vũ mãnh liệt, hợp dòng thành suối, mưa gió bập bùng, mất hết nhu mì rồi, đổi thành dáng vẻ thuận theo, thấp giọng nỉ non nói "phu quân", cho đến khi xin tha... Thu Thu thích thể diện đâu có không biết xấu hổ mà đối mặt với dáng vẻ đây là bản thân nàng bị dày vò?

đương nhiên phải giả vờ em mới là người hưởng lợi, anh chỉ là hâu hạ em, dáng vẻ em mới là ngưu bức nhất.

Sở Qua tâm tình rất tốt, ngâm nga bài hát đứng lên mặc quần áo, đi ra ngoài cửa liền nhìn thấy Thu Vô Tế đang đánh răng, trợn mắt nhìn hắn.

"Sao vậy?" Sở Qua cười bồi nói: "Có cần mua thuốc không?"

"Cái thân nát này là thân thể anh suy diễn hình thành! Anh phải chịu trách nhiệm trị thương tốt cho nó! Mua thuốc gì"

"Cái này... hình như không làm được..."

"Em mặc kệ! Phải làm được! Thân thể gì đó anh suy diễn không trải sự như vậy, anh chịu hoàn toàn trách nhiệm."

"Được được được, anh chịu hoàn toàn trách nhiệm..."

"Biến thái chết tiệt, viết một nhân vật chính ra ngoài làm chuyện đó."

"Được được được, anh là biến thái."

"Anh đi nấu bữa sáng đi."

"Được được được..." Sở Qua bây giờ bởi vì thường xuyên giúp đỡ Thu Vô Tế, cũng đã không phải là Sở Qua cái gì cũng không biết làm lúc trước nữa rồi, đi vào phòng bếp ép sữa đậu, chiên trứng gà, rất ra dáng.

Thu Vô Tế đánh răng xong, thò đầu ra phòng bếp nhìn một cái, đôi mắt cũng cười đến con như lưỡi liềm.

Hiện giờ là phu thê thật sự rồi có đúng không?

Nhìn dáng vẻ bận rộn của Sở Qua, nàng bất tri bất giác đi lên phía trước, từ phía sau ôm lấy eo của Sở Qua, đầu dựa vào bờ vai dài rộng của hắn.

Động tác của Sở Qua dừng lại, cười nói: "Sắp xong rồi, sắp xong rồi."

Thu Vô Tế thấp giọng nũng nịu nói: "Cuối cùng biết vì sao anh luôn thích ôm em như vậy rồi."

Đó là lưu luyến xuất phát từ nội tâm. Quả thực một khắc cũng không muốn rời.

Thật là mê muội rồi, giống như tối qua hắn viết chân thân nhập định, loại ý vị bị khống chế thao túng này nếu như là trước kia nàng chắc chắn sẽ tức giận, thế nhưng lúc đó lại cảm thấy nên làm như vậy... đừng nói là thao túng như vậy, ở trong chăn bị hắn thao túng các kiểu, còn không phải là thuận theo đến mức không giống mình nữa sao?

Trong lòng Thu Vô Tế bỗng nhiên có một loại ý niệm không nên có: "Thực ra không có gì cần phải thoát khỏi thiên đạo cả, hẳn viết thế nào mình là như vậy không phải là được rồi sao...

Ý niệm lướt qua, Thu Vô Tế thở dài một tiếng, xoá sạch ý niệm đó khỏi đầu.

Cái này thật sự không nên.

Không nói đến tu sĩ cân phải tìm đến chân ngã, truy cầu không ở lòng người, chỉ nói về thứ hắn yêu thích, cũng không phải là một hình nộm Thu Vô Tế.

Cuối cùng có một ngày ta là ta, lý tưởng và truy cầu đều đi đâu rồi, thật là, yêu đương quả nhiên khiến người ta bớt thông minh.

Sở Qua rán xong trứng trong vòng ôm của nàng, quay người cười nói: "Em ăn trước đi, anh đi rửa mặt đã."

Thu Vô Tế buột miệng nói: "Em muốn đợi anh cùng ăn."

Nói xong tự mình lại muốn vả cho mình hai cái, lúng túng nói: "Đi đi, đi đi. Làm xấu xí như vậy, em làm cái khác..........
Bình Luận (0)
Comment