Chương 564: Từ đây tiên sơn không còn tịch mịch (2)
Chương 564: Từ đây tiên sơn không còn tịch mịch (2)Chương 564: Từ đây tiên sơn không còn tịch mịch (2)
Ngày thường ngâm nga cũng rát ít, hơn nữa nếu có ngâm ngan thì cũng thường là "Để chúng tối cùng khua chèo”, chứ không phải là những thứ văn thanh này.
Sở Qua cũng không biết hoá ra Thu Vô Tế có hứng thú với tiếng chuông điện thoại của hắn, còn cố tình tìm kiếm.
Thực ra cũng đúng... có chút ý vị sớm đã ở trong giao lưu ngày thường của hai người rồi, không cần cố ý đi nói chuyện về câu từ của bài hát nữa, nếu thật sự cần, vậy thì tự mình suy diễn là được.
Chẳng trách ở nhà cũ nhìn thấy sáo trúc mắt cũng sáng lên rồi, sống chết bảo hắn vào thổi sáo. Tử văn thanh.
"Ta từng ở trong câu chuyện mượn danh nghĩa nhân vật chính để tự mình chỉ trích, cũng từng ở ngoài câu chuyện mượn giọng điệu của người xem để thổ lộ..."
Sở Qua thổi sáo, dân dần xuất thần.
Tiếng đàn sáo, uyển xuyển xoay quanh, trong sách ngoài sách, nhân vật chính, người xem, đó đều là ta.
Thân vào trong cục, đó chính là ta.
Toàn Cơ ở bên cạnh nhìn đến xuất thần, tiểu sư thúc tổ ở bên vách núi thổi sáo, tông chủ ở trong nhà tranh gảy đàn, bọn họ rất ăn khớp... đây gọi là tâm ý tương thông, cảm giác cộng phổ bích tiêu, thật đẹp.
Nhìn nụ cười cong cong nơi khoé miệng của tông chủ, cũng rất đẹp... May mắn gặp được tri kỷ trong nhân gian.
Từ đây tiên sơn không còn tịch mịch........
"Người từ lúc nào lén lút nghe bài hát của con?"
"Ta nghe hát cần phải lén lút sao? Bây giờ Thu Thu thối vẽ tranh bên đó đang nghe nhạc, máy gõ chữ nhà ngươi còn không biết."
"... Lại nói trở vê, máy gõ chữ lại mở treo gõ chữ rồi, ta ở đây có thể nhảy qua viết tình tiết tiếp theo rồi, trở về lại tiếp tục, wase cái này không cuốn chết bọn họ con không họ Sở."
"Ngươi dùng gì viết? Bút lông?"
"Ừm a, con không thể viết bằng bút lông sao?”
"Ngươi biết à?" "Làm ơn đi con là hồn thể, kiếm cũng có thể trực tiếp dùng được, huống hồ là viết chữ. Cũng chính là tốc độ thì không dễ nói, viết chữ bút lông không biết là hiệu suất gì, thử xem..."
"Theo ngươi nói như vậy ta cũng có thể ở đây vẽ trước một phần nguyên hoạ à... a, đến lúc đó ngươi cũng có thể lấy ra được đúng không?”
"Đương nhiên là có thể."
"Ngươi ngồi qua bên kia một chút đi, đừng có dựa sát như vậy, ta cũng không thể trải rộng."
"Không cần trải giấy rộng như vậy, nhỏ một chút, ngươi cho là đang vẽ cái gì sao?"
Hai ngươi chen qua chen lại, cuối cùng sóng vai đứng đó, cùng viết viết vẽ vẽ trên chiếc bàn dài.
Toàn Cơ ở ngoài cửa sổ thò đầu vào.
Đàn sáo hoà hợp, thư hoạ tương đắc, bóng ảnh càng nhìn càng xứng, thật đúng là cử án tê mi, đẹp đến mức khiến người ta thoải mái... ta đang nghĩ gì vậy, họ chính là sư đồ a...
"Toàn Cơ" Thu Vô Tế đầu cũng không quay lại, thản nhiên mở miệng: "Còn thò đầu thò não vào nữa, cho đầu ngươi đi làm bánh bao."
"Ách con có chuyện bẩm báo tông chủ..."
"Vậy thì nói đi, còn bán cái manh gì ở đó?"
Toàn Cơ dứt khoát là nghe không hiểu cái gì là bán manh, hai mắt vòng vòng nghĩ nửa ngày ở đây có đạo hạnh cao thâm gì, không thể nghĩ ra, bất đắc dĩ đành từ bỏ nói: "Là Sở Thiên Ca trở vê rồi, bây giờ đang ở Thu Thuỷ Đường kể cho Diệp trưởng lão nghe những từng trải hai ba năm qua, Diệp trưởng lão nói đây là có chút đồ cần bẩm báo cho tông chủ nghe, bảo bọn con đến bẩm báo một tiếng."
Bút lông của hai người đồng thời dừng trên trang giấy, lại cùng lúc mà nhìn nhau một cái.
"Ta từng ở trong chuyện xưa mượn danh nghĩa nhân vật chính để tự mình hào phóng."
Nhân vật chính đến rồi.
Về ý nghĩa nào đó, trong thế giới này người quan trọng nhất, không phải là Sở Qua, mà là Sở Thiên Ca.
Nếu nói Viêm Thiên Liệt bọn họ là con trai, vậy nhiều nhất là con trai nuôi, Sở Thiên Ca mới là con trai ruột.
Hắn là phản chiếu của Sở Qua, phát ngôn cho tất cả cách nghĩ và tiêu chuẩn của Sở Qua, thế nhưng hiện giờ đã không phải là Sở Qua, Sở Qua tự mình vào rồi.
Nếu như hắn biết được một vài chuyện, sẽ hận không? Nhưng con trai ruột của hắn cũng là thật, ai có thể trong mấy năm tiến cấp Hoá Thần chứ?
Phụ thần từng đem hẳn coi thành bản thân mình, cho dù sau này phân ra đối đãi, vẫn là cho hắn đãi ngộ tốt nhất, luyện công pháp tốt nhất, có kiến thức cao nhất, trải qua cảm ngộ thâm sâu nhất, phủ đường bằng phẳng đi lên đỉnh cao nhất của thế giới này.
Lúc hắn ở hải ngoại, Thân Châu vận chuyển gần như đình trệ, Thu Vô Tế tiềm †u, Viêm Thiên Liệt trị thương, Vân Tiêu Thành biệt tích, Hoằng Pháp Tự vô thanh. Lúc hắn trở về, tất cả như sống lại, Thần Châu nổi lên, có thể nói thế giới này xoay quanh hắn cũng không quá đáng. Thế nhưng chặt đứt nhân duyên của hắn, còn đoạt đi nữ chính của hắn.
Ý vị ở đây cực kỳ phức tạp.
Không biết hắn có khả năng... sẽ là kẻ địch hay không.
"Ngươi..." Thân sắc Thu Vô Tế có chút cổ quái: 'Muốn đi gặp hắn không?"
Sở Qua nhìn bản thảo tự mình viết trầm mặc rất lâu, bỗng nhiên cười nói: "Từng ký thác phản chiếu hình ảnh của †a... đương nhiên phải gặp."