Chương 565: Phi long tại thiên q)
Chương 565: Phi long tại thiên q)Chương 565: Phi long tại thiên q)
Sở Thiên Ca được tông chủ truyền gọi, đến chủ phong nói chuyện.
Lúc bước lên chủ phong, nhìn hai hàng thanh tùng bên đường, trắng xoá như tóc người già, Sở Thiên Ca có chút cảm xúc.
Ngọn núi này hắn đã từng đến một lần, là tông chủ xem trọng, đích thân chỉ điểm một vài công pháp, những chỉ điểm lúc đó đến nay vẫn còn có giúp đỡ rất lớn đối với hắn.
Thu Vô Tế là tông sư cái thế như cao sơn ngưỡng chỉ trong lòng hắn, là một trong những nhân vật hắn kính ngưỡng nhất.
Hôm nay kiến thức rộng mở, tu hành Hoá Thần, đã là nhất đại thiên kiêu tung hoành thiên hạ rồi, cao sơn ngưỡng chỉ lúc đầu ngược lại cũng nhạt đi, nhìn thanh tùng bên đường cũng chẳng qua chỉ là thanh tùng, tuyết trắng đơn giản chỉ là tuyết trắng, cũng không có loại ảo giác tâm lý nhìn cái gì cũng cảm thấy thân bí mênh mông như trước kia nữa.
Nhà gỗ ở trên đỉnh núi, dung hoà vào thiên địa tự nhiên, hôm nay bản thân hắn cũng có thể.
Không có kính sợ nữa, thay vào đó là thân thiết.
Vân Tế Tông là ngôi nhà ấm áp nhất của hắn, trên dưới tông môn đối với hắn cũng vô cùng tốt, đồng môn giúp đỡ nhau, ra mặt vì hắn, chống lưng cho hắn, chính là ở bên ngoài lưu lạc nhiều năm như vậy, trở về Thần Châu phản ứng đầu tiên chính là trở về tông môn trước.
Nhà ở đây. Không có ai biết, hắn là một linh hồn "hồn xuyên" - đừng hiểu lầm, là Sở Qua thiết lập như vậy, nhân vật chính là từ địa cầu xuyên không đến thế giới tiên hiệp, đơn giản là vì muốn tăng cường cảm giác cho đọc giả. Thế nhưng thực tế biểu hiện cũng không có bao nhiêu khác biệt so với dân bản địa, cũng không có thể hiện bao nhiêu tư tưởng hiện đại, thuận tiện lớn nhất là có thể lọt ra một vài ngôn từ hiện đại, lúc gõ chữ không cần cố ý suy nghĩ xem những từ nào có thể dùng.
Ừm, Tiêu Viêm chính là thiết lập như vậy.
Sở Thiên Ca cũng vậy.
Thiết lập này không có ý nghĩa thực chất ở đại đa sso thời gian của cuốn sách này, thế nhưng có một con công dụng nhỏ - Sở Thiên Ca đọc vô số tiểu thuyết rồi, xem không biết bao nhiêu nhân vật chính bị tông môn ức hiếp, ngươi lừa ta gạt tính kế lẫn nhau, không hề đồng lòng, không hề có đoàn kết hữu cái, người ở tông môn đơn giản chỉ là khác qua đường, rời khỏi rồi giống như vứt bỏ đồ cũ, quay đầu không đạp một cước đã là không tệ rồi. So sánh ra, thì càng làm Vân Tế Tông thêm ấm áp hơn, khiến người ta lưu luyến.
Những tâm thái này rõ ràng viết ở trong sách.
Cũng chính là nói ở trong định nghĩa của Thiên Đạo, Sở Thiên Ca vô cùng yêu mến tông môn này.
Trên thực tế hắn quả thực vô cùng yêu mến, không thoát ly khỏi định đoạt của Thiên Đạo.
Tình cảm của kẻ tha phương trở về quê hương, không thể lừa được bản thân, cũng không lừa được trời. Trước căn nhà gỗ, Sở Thiên Ca quỳ một gối xuống, giọng nói vang vọng: "Đệ tử Sở Thiên Ca, bái kiến tông chủ."
"Vào đi, cường giả Hoá Thần, không quỳ người khác." Thanh âm của Thu Vô Tế vẫn giống như trước.
"Thiên địa quân thân sư, tông chủ là thây của con, một lạy không sao cả." Sở Thiên Ca đứng lên, đẩy cửa đi vào.
Sở Qua trốn ở phòng trong, Sở Thiên Ca nhìn một cái là thấy Thu Vô Tế đang đứng ở trong phòng vẽ tranh, người trong tranh hình thái khác nhau, giống như đang giao chiến...
Trong tranh hình như là... bản thân Thu tông chủ?
Sở Thiên Ca không nhìn kỹ, buông tâm mắt xuống.
Tu hành của tông chủ càng thêm thâm sâu không thể lường được, vốn cho rằng bản thân mình từ đây, cùng lắm chỉ kém tông chủ một đại cảnh giới, hôm nay lại cảm thấy rộng như vực sâu biển lớn... kỳ quái, tu hành này của tông chủ, còn chưa phi thăng sao?
Ừm... cũng không kỳ lạ.
Phi thăng nói chung phải xem là... thiên ý.
Tông chủ tuy mạnh, chẳng qua cũng chỉ ở trong lồng mà thôi.
Thu Vô Tế dừng vẽ tranh, ôn hoà quan sát Sở Thiên Ca một lát, cười híp mắt nói: "Mạnh thực rồi, diện mạo cũng thành thục thêm vài phần."
Cảm giác như quan sát con trai nhà mình... trong lòng Sở Thiên Ca ngược lại cũng trào dâng lên tình cảm quấn quýt như trẻ con quấn cha mẹ khi nhìn thấy sư trưởng, thấp giọng nói: "Cho dù sẽ trưởng thành... vẫn nguyện vĩnh viễn hâu hạ tông chủ."
Thực ra Thu Vô Tế ngược lại cảm thấy Sở Thiên Ca càng lớn càng không giống Sở Qua, lúc thiếu niên còn giống tiểu hào của Sở Qua, bây giờ có thể nhìn ra là hai ngời mi mắt có chút giống mà thôi, chỉnh thể khác biệt rất lớn.
Ừm, chủ yếu là không đẹp trai bằng Sở Qua, một bút "tướng mạo bất phàm" này cuối cùng tạo thành cách biệt rất lớn.
Con trai lớn tàn rồi...
Loại cảm giác này cũng không tệ, tránh cho có cảm giác Trang Chu Mông Điệp.
Dù sao cũng không phải là do ta đẻ, hừ.
Trong lòng Thu Vô Tế nôn ói, trên mặt hiền từ hỏi: "Những năm qua tông môn không tìm được ngươi. . không ngờ đột nhiên trở về. Vừa rồi Toàn Cơ bẩm báo, nói ngươi đi hải ngoại ư?"