Chương 566: Phi long tại thiên (2)
Chương 566: Phi long tại thiên (2)Chương 566: Phi long tại thiên (2)
"Đúng." Sở Thiên Ca kính cẩn bẩm báo: "Thế nhân đều biết, hải thiên đường xa, tu hành của mọi người không đủ, bay đến viên hải không có cách nào lâu dài được. Càng thêm ảo ảnh hão huyền, lạc đường trí huyền, gió cao dâng trào, hải quái mọc lan tràn, cho nên hai bờ sông cách xa nhau, lâu dân không qua lại. Thế nhưng đệ tử lúc đó hoảng hốt chạy bừa, ngược lại gặp được vận khí tốt, ở trong biển rộng mênh mông lạc đường đụng vào một hòn đảo, nhìn thấy chủng tộc trong biển, lại mượn đó mà sang, đến thẳng bờ bên kia, thời gian mất gần nửa năm”
Thu Vô Tế thâm nghĩ bản toạ biết... ngoan. Nàng thản nhiên gật đầu nói: "Đây là vận đạo của ngươi, vạn năm không có ai sang được biển lớn vô tận, ngươi đánh bây đánh bạ lại phá giải được, thực chính là con cưng của trời."
Sở Thiên Ca trâm mặc một chút, không trả lời cái này, ngược lại từ trong giới chỉ móc ra một chiếc răng nanh hổ rất lớn nói: "Đây là đệ tử tìm được ở hải ngoại, nghiên cứu rất kỹ, sợ rằng chính là tăng nanh Bạch Hổ mà tông chủ đang cần.
Thu Vô Tế nhận lấy nanh hổ vuốt nhẹ, trong lòng nghĩ lại là thứ Sở Qua viết thuộc thị giác hiện thế, không giống với †ư duy của người ở đây.
Với thị giác của Sở Qua mà xem, biển vô tận đối ứng Thái Bình Dương, vượt qua phía đông chính là Châu Mỹ đại lục, đối ứng ở thế giới này chính là đông hải chỉ ngoại. Thế nhưng Châu Mỹ lại là phương Tây, Bạch Hổ phương Tây, sao nanh hổ lại ở đó. Nếu như dựa theo tư duy của người ở thế giới này, thế nào cũng không ngờ được răng của Bạch Hổ phương Tây lại là do đông độ tìm được, đây là thế giới phong bế trời vuông đất tròn, ai nghĩ được là tư duy của Sáng Thế Thần là hình cầu chứ, tự mâu thuẫn?
Bản thân trong sách vốn sẽ không biết cái này, ở Thần Châu tìm kiếm bao lâu cũng không có tác dụng.
Mà Sở Thiên Ca lại muốn lấy được, hẳn ở hải ngoại vừa nghe nói truyền thuyết về thần thánh chi hổ ở đó, lập tức liên tưởng đến đây là phương Tây, đây rất có thể chính là Bạch Hổ phương Tây, vì vậy tham gia liên hoà việc, lấy được vật này trở về, thay Thu Vô Tế hoàn thành mắt xích cần có để phi thăng.
Thiết kế của Sở Qua vẫn là rất thú vị, rất tuyệt. Nhưng mà hiện giờ bản thân thực ra cũng không cần cái này nữa, cũng không biết là tâm tình gì.
Chung quy vẫn thấp giọng mở miệng nói: "Thiên Ca có lòng rồi. Vật này cực kỳ quan trọng với bản toa..."
Sở Thiên Ca vội nói: "Tông chủ cần là được, đệ tử cũng coi như chuyến này không tệ."
Thu Vô Tế mỉm cười nói: "Ngươi vất vả công cao, muốn ban thưởng gì?"
Sở Thiên Ca cười nói: "Thứ tông chủ cần, chính là mục tiêu của môn hạ, cần gì ban thưởng."
Hắn ngừng lại một chút, trong giọng nói có chút tự hào: "Đệ tử hôm nay tiến cấp Hoá Thần, hải nội hải ngoại, tung hoành vài năm, cũng tính là nhân vật có số rồi, công pháp bảo vật tự có thể tìm ra, không cần ban thưởng." Thu Vô Tế nghiêng đầu nhìn hẳn nửa ngày, bỗng nhiên nói: "Răng nanh Bạch Hổ đã có, bản toạ cũng cần suy nghĩ về chuyện phi thăng rồi, sau khi phi thăng, tông môn cần có người tiếp nhận cầm lái, nếu như ta lập ngươi là thiếu chủ của Vân Tế Tông, làm ban thưởng... thế nào?"
Sở Thiên Ca sửng sốt, rất nhanh đã lắc đầu nói: "Không cần."
Thu Vô Tế "hử" một tiếng: "Vì sao? Vân Thế Tông là nhất đại cường tông của thế gian, quản lý tứ hải, thiên hạ ngưỡng vọng, một lời nói ra, Cửu Châu tuân theo, há không phải là nguyện ước của nam nhỉ sao?"
Sở Thiên Ca nói: "Tông chủ muốn tuỳ thiên đi, đệ tử đăng thiên ca hành. Quyền không phải thứ ta muốn, tương lai của đệ tử, cũng ở trời." Lời này... Thu Vô Tế híp mắt: "Thế nào là trời?"
"Thực vậy." Sở Thiên Ca chậm rãi nói: "Vũ trụ chân thực, đạo cũng vậy."
Thu Vô Tế nhẹ nhàng liếc nhìn về phía bàn sách, bên trên còn có dấu mực mà Sở Qua viết trước đó, đó là quyển khởi động Thiên Giới.
Lời nói đầu: "Càn, cửu ngũ, phi long tại thiên."
Thu Vô Tế nhất thời không nói gì.
Sở Thiên Ca lại bỗng nhiên cười nói: "Nghe nói tông chủ thu nhận đệ tử... ừm, dựa theo bối phận con nên gọi thế nào... truyền thừa của tông môn tự có kỳ nhân, đệ tử không tranh giành với hắn."
"Gọi ba.." Thu Vô Tế lời đến bên miện rồi lại cố gắng nén lại.
Nhẫn nhịn rất khổ sở rất vất vả, mới nuốt lại được xuống bụng, nhìn như vô ý nói: "Ngươi cũng nghe nói lời đồn liên quan đến hắn sao?"
"Từng nghe, vừa về đến đã nghe người ta nói rồi... có người nói là Thiên Đạo hoá thân, vô cùng thần bí."
"Ngươi nghĩ thế nào?”
"Nếu là thật... chuyện tốt." Sở Thiên Ca thản nhiên nói: "Tương lai của Vân Tế Tông, không phải thế nhân có thể định, chỉ ở lòng trời."
Thu Vô Tế nghiêm túc nhìn vào mắt hẳn, đôi mắt của Sở Thiên Ca trong veo thanh tịnh, lại không phải là sự thanh thiển lúc thiếu niên nữa.
Tĩnh mà u thâm, giống như đầm nước không thể nhìn thấy đáy.