Chương 57: Lúc này vô thanh thắng hữu thanh (3)
Chương 57: Lúc này vô thanh thắng hữu thanh (3)Chương 57: Lúc này vô thanh thắng hữu thanh (3)
Xế chiều.
Sở Qua lại viết thêm được một chương rưỡi, ra ngoài thư giãn gân cốt, dự định tiếp tục chạy bộ một chút.
Buổi sáng vừa chạy xong, theo lý mà nói vừa mới bắt đầu rèn luyện cũng không nên chạy quá nhiều, nhưng điều đầu tiên hắn muốn làm lúc này vẫn là tiếp tục rèn luyện, cũng không cần biết có hiệu quả hay không.
Luôn cảm thấy có một cảm giác cấp bách thôi thúc.
Hắn cởi áo ngoài, đang đứng trên máy chạy bộ, đột nhiên cảm giác có cái gì đó không đúng.
Bây giờ đã hơn 5 giờ, Thu Vô Tế vẫn đang ở trong phòng sao?
Hình như nghe được động tĩnh của hắn ở bên ngoài, Thu Vô Tế mang theo một chút hốt hoảng chạy ra: "A, ta quên mất thời gian, nên nấu cơm rồi."
Sở Qua cười thông cảm, tất cả mọi người cũng đều trải qua việc đó: "Không ngờ Thu tông chủ của chúng ta cũng sẽ đâm đầu vào trong mạng không thoát ra được."
"Đâu có?" Thu Vô Tế mạnh miệng nói: "Ta chỉ là học thêm vài món ngon mà thôi."
"Được được." Sở Qua cười nói: "Chờ mong tay nghề mới của ngươi."
Thu Vô Tế do dự một chút: "Ngươi lại chạy bộ sao?”
"Đúng vậy, cảm giác như thời gian không chờ đợi ta." "Đau nhức đã đỡ chưa?"
"Chưa đỡ, càng đau hơn."
Thu Vô Tế mím môi, trầm mặc nửa ngày, đột nhiên nói: "Đừng chạy nữa, qua đây ngồi."
Sở Qua: "2"
Thu Vô Tế bình tĩnh nói: "Ta giúp ngươi trị liệu lưu thông khí huyết"
Sở Qua: "HI"
"Kia là biểu lộ gì vậy?" Thu Vô Tế cứng rắn nói: "Ngươi có cảm giác bức bách, ta có thể không có hay sao? Trên thực tế, cái tiến độ mà ngươi lo lắng kia có thể tăng rất nhanh, ta không chỉ có thể giúp ngươi trị liệu hoạt huyết, còn có thể giúp ngươi đả thông kỳ kinh bát mạch, bồi dưỡng lục phủ ngũ tạng, ngươi có thể trực tiếp bắt đầu tu hành. Chỉ là thân thể phàm tục mà thôi, điều trị thì có mất bao nhiêu công sức đâu?" Sở Qua trợn mắt há mồm: "Vậy mà ngươi bảo ta rèn luyện chạy bộ, giày vò †a cả hai ngày..."
Thu Vô Tế quay đầu: "Ta vốn dĩ muốn ngươi thực hiện lại từ đầu, cái gì quá mức dễ dàng đạt được, sẽ dân đến thấp thỏm không yên, đối với tâm cảnh sau này mà nói là rất bất lợi."
Sở Qua tức giận trừng mắt nhìn nàng nửa ngày, bỗng nhiên nghĩ đến điều gì đó, hỏi: "Có rút ngắn thời gian ngươi ở lại thế giới này hay không?"
Thu Vô Tế giật mình, mạnh miệng nói: "Sẽ không."
"Đừng giấu ta, nhất định là có." Sở Qua quay đầu rời đi: "Đừng tính chuyện đó nữa, ta sẽ tự mình rèn luyện."
"Thật lôi thôi!" Thu Vô Tế bỗng nhiên nổi giận, một tay nắm lấy Sở Qua lật qua, cưỡi lên trên đánh cho một trận: "Giả vờ này, giả vờ này, rõ ràng rất muốn, còn làm ra bộ mặt chính khí, ta mới không cần ngươi đóng vai người tốt! Khẩu thị tâm phi là khiến người ta chán ghét nhất!"
"Mẹ ơi cứu mạng đau quá đau quá đau quái"
Nắm đấm như mưa đấm vào vai hắn, không biết từ khi nào đã biến thành nắm đấm nhỏ khẽ vuốt.
Tiếng kêu đau đớn dần dần biến thành tiếng rên rỉ.
Tiên lực to lớn thuần khiết từng tia từng tia thấm vào bên ngoài cơ thể, ôn nhuận cơ bắp, vuốt lên kinh mạch, điều tiết ngũ tạng.
Sở Qua chỉ cảm thấy toàn thân giống như đang ở trong dao trì của tiên giới, thoải mái bay bỗng như đám mây, như muốn thăng thiên.
Theo đạo lý mà nói, ý nghĩ mập mờ cũng không có bao nhiêu, xem hình ảnh khí cầu còn dâm hơn cái này... sự tiếp xúc khi đi một tiệm xoa bóp chính quy cũng sex hơn cái này, nhưng mập mờ chỉ ở trong lòng người mà thôi.
Sắc trời dân dân chìm vào màn đêm, trong phòng không mở đèn, cô nam quả nữ, bóng người mơ màng
Tay ngọc khẽ vuốt lưng trần, mùi thơm ngát trêu ngươi.
Lúc này vô thanh thắng hữu thanh. ...
Cục cảnh sát trong thành phố.
Lâm Vũ Dương tăng ca đến giờ này đứng dậy thư giãn gân cốt một chút, ngoài cửa liền truyền đến tiếng gõ cửa: "Xin chào Lâm khoa trưởng, ta là Cố Nhược Ngôn."
"Cố Xã trưởng mời vào." Lâm Vũ Dương nhẹ nhõm cả người đưa cho nàng một phần văn kiện đã đóng dấu: "Cái tài liệu cô cần đã cơ bản hoàn thành, file văn bản cũng đã được chuyển vào hộp thư của cô."
"Rất cảm ơn, Lâm Khoa trưởng cực khổ rồi."
"Chỉ là việc nên làm mà thôi. Danh sách mà Biên tập xã của các cô biên xong, cũng là căn cứ hồ sơ nội bộ quan trọng của chúng tôi."
Cố Nhược Ngôn nhìn văn kiện trong tay, bỗng nhiên cười: "Lâm Khoa trưởng có bỏ sót gì không?”
Lâm Vũ Dương thản nhiên nói: "Không thể nào biết hết được. Hôm nay bất ngờ bắt được kẻ xuyên tường, từ trong miệng gã moi ra được một số thân phận và năng lực của đồng bọn gã, mới xem như đại khái có thể giao nộp. Muốn hiểu rõ hơn nữa sẽ cần rất nhiều công sức, mà bất cứ lúc nào cũng có thể xuất hiện thêm những nhân vật mới."
Cố Nhược Ngôn lắc đầu, cười nói: "Ta không phải nói những cái đó, những cái đó vốn không trông mong hiểu rõ."
Lâm Vũ Dương ngạc nhiên nói: " Vậy thì là cái gì?"
Cố Nhược Ngôn cười nói: "Chính là bản thân Lâm Khoa trưởng a."
Lâm Vũ Dương : "Ơ..."
Cố Nhược Ngôn thuận tay lấy bút mực trên bàn lên, phía dưới văn kiện thêm một đoạn.
"Danh sách dị năng giả":
Họ tên: Lâm Vũ Dương.
Thân phận: Khoa trưởng khoa sự vụ đặc biệt cục cảnh sát thành phố Nam Giang.
Năng lực: cưỡng chế nói thật. Lúc phát ra năng lực có thể khiến đối phương nói ra sự thật.
Trình độ khai phát: yếu kém.
Tính chất: Hệ phụ trợ.
Ước định tiềm lực (Tạm đánh giá): B