Chương 572: Mùa xuân ở Vân Tế Sơn (2)
Chương 572: Mùa xuân ở Vân Tế Sơn (2)Chương 572: Mùa xuân ở Vân Tế Sơn (2)
Nói như vậy căn bản chính là muốn cho tiểu cô nương công việc béo bở tiền nhiều việc ít, vốn cho rằng tiểu cô nương sẽ thích thú vui vẻ, kết quả Toàn Cơ ngập ngừng cả buổi, lại nói: "Đệ tử có thể tiếp tục ở đây không..."
Thu Vô Tế chớp chớp mắt, thâm nghĩ nếu như con nhìn trúng tiểu sư thúc tổ của con, vậy đừng nói có ở lại hay không, ta trước tiên ném con xuống luôn...
Lại nghe thấy Toàn Cơ ngại ngùng nói: "Con biết có chút quá đáng, nhưng tông chủ, con cũng là tu tiên... ở đây, ở đây thực ra mới là nơi tu hành tốt nhất..."
Ánh mắt của Thu Vô Tế trở nên có chút dao động. Cho nên nói tiểu cô nương mới là tu hành giả một lòng hướng đạo, ta ngược lại là tục nhân phàm tâm lộn xộn đúng không?
Thấy dáng vẻ thần sắc kỳ quái của Thu Vô Tế, Toàn Cơ dứt khoát lấy dũng khí nói: "Tông chủ, con sẽ không nói lung tung."
"Vèo' tiểu cô nương bị làm thành tư thế ngồi xếp bằng, ném ra ngoài núi.
Sở Qua: "...
Thu Vô Tế mặt đỏ bừng nghiến răng nói: "Đều tại anh."
"Anh không nói gì cả... Sở Qua bật cười: "Nói đi cũng phải nói lại, vẫn là giữ cô ấy ở đây đi, cũng quen rồi. Đổi một người mới quả thực rất nhiều vấn đề... ây, nói chuyện đàng hoàng, đừng có ăn dấm chua nữa."
Thu Vô Tế bĩu môi: 'Ai ăn dấm chua của anh... còn đánh lên dự phòng châm đến rồi..."
Sở Qua liền liếc mắt nhìn nàng không nói.
Thu Vô Tế rất không có thể diện, mặt không biểu tình nói: "Bản toạ là người ăn dấm chua sao? Đổi mọt người mới sao lại nhiều vấn đề, bản toạ trong sạch lẽ nào còn sợ người ta nói?"
Sở Qua nhỏ tiếng nói: "Đừng giả vờ, cho dù là Toàn Cơ, trước mặt cô ấy chúng ta cũng phải trốn. Đổi một người mới, cho dù trốn thì hành động này bản thân liên... hoặc là dứt khoát không cần người, hoặc vẫn là người quen đi..."
Đừng nói trốn được, cứ nhìn ngày thường chung sống, đâu giống sư phụ và đồ đệ, trước mắt nàng vẽ bức tranh Sở Qua thổi sáo, người khác nhìn không đầy một bụng thầm thì mới là lạ đấy. Thu Vô Tế khịt mũi, bị ép thừa nhận bây giờ đã luân lạc tới mức cần người quen trông chừng mới có thể giữ được sự thật hiệu trưởng uy nhiêm rồi...
"Toàn Cơi"
Toàn Cơ "vèo" từ ngoài núi bay về, cẩn thận dè dặt nhìn biểu tình của tông chủ.
"Sau này vẫn là con hầu hạ đi... mùa xuân đến rồi, chăm sóc hoa cỏ nhiều vào, ở đây có vài loại dị chủng, giao cho người mới ta không yên tâm."
Toàn Cơ vui mừng nói: "Dạ! Tông chủ! Đệ tử nhất định sẽ chăm sóc nơi này thật xinh đẹp."
"Được rồi được rồi, đi đi, đừng ồn ta vẽ tranh." Thu Vô Tế phất tay.
Toàn Cơ vui vẻ chạy đi.
Thu Vô Tế nhìn bóng lưng vui vẻ hào hứng của tiểu cô nương, thực ra tâm tình vẫn rất tốt, nhưng cũng chỉ có thể thở dài: "Đều tại anh, huỷ hoại danh tiếng của em... sau này làm sao gặp người đây..."
Sở Qua nhìn rõ mồn một nàng đang cứng miệng, cũng không trả lời câu này, chỉ là cười hi hi chen đến, cúi đầu xem tranh.
Nhìn một cái cũng có chút kinh diễm.
Thanh bào trường sam này, ngọc sáo đặt ngang, tóc buộc cao, thật sự rất đẹp trai, hiện thế tóc ngắn mặc hán phục có đẹp hơn cũng bớt đi mấy phần vị.
Đặc biệt là bối cảnh tiên sơn này, mây mù bao phủ, phía sau lờ mờ có thể thấy được một góc mái hiên, thấp thoáng vài nhuy hoa, muốn nói vẫn thôi.
Nói đây là một bức tranh tiên nhân, tuyệt đối không có vấn đề gì.
Đây là mình sao? Sở Qua nhất thời có chút hoảng hốt, quay đầu nhìn Thu Vô Tế, ánh mắt của Thu Vô Tế cũng có chú hoài niệm.
Lúc đó lần đầu tiên ở hiện thế khi chụp ảnh ở tiệm ảnh lưu niệm, từng nói cái gì?
Loại màn sân khấu tiên sơn đó, là giả.
Lúc nào có thể ở trong Vân Tế Sơn lưu lại ảnh, mới là thật.
Bỗng nhiên quay đầu, đó đã là chuyện rất lâu rồi... dường như đã không nhớ nổi tâm tình lúc đó là gì nữa rồi.
"Chúng ta thực hiện rồi." Sở Qua thấp giọng nói.
Không một chữ nói đến đề tài là gì, Thu Vô Tế lại có linh tính trong lòng, biết điều hắn nói chắc chắn cũng giống như điều mình đang nghĩ. Gò má của nàng cũng có chút đỏ ửng, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng.
Sở Qua nhẹ nhàng nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói: "Anh viết em, em vẽ anh, chúng ta đều là nhân vật chính dưới ngòi bút của đối phương, có tính là huề nhau không?
Thu Vô Tế sửng sốt, cảm thấy suy nghĩ này có chút ý tứ, khẽ cười nói: "Đợi em có thể thao túng anh rồi hãy nói."
Sở Qua vênh mặt nói: "Em bây giờ có thể thao túng anh rồi, bảo anh luyện kiếm là luyện kiếm, bảo anh thổi sáo là thổi sáo."
"Đó có thể giống nhau sao... lúc anh thao túng em..." Thu Vô Tế buột miệng muốn đáp lại gì đó, lời đến bên miệng rồi lại cảm thấy có chút không được, sửa lại: "Hôm nay anh luyện kiếm chưa? Tiếp tục luyện đi! Tu hành cũng không so được với Toàn Cơ, thật mất mặt."
Sở Qua cười hi hi không nói.
Trên mặt Thu Vô Tế có chút đỏ, có chút hoảng loạn thu lại giấy bút trên bàn rời khỏi đình đài, chạy về nhà gõ.
Mặc kệ hẳn.
Về đến trong nhà, gió xuân lướt qua, trang sách trên bàn bị thổi lên phần phật. Thu Vô Tế nhìn sang, lập tức nhìn thấy tranh minh hoạ trong sách, thật là xấu hổ.
Thu Vô Tế căm hận đi sang câm cái chặn giấy lên ấn xuống trang sách.
Sách nát gì vậy.
Gió nát gì vậy.
Thổ cho người ta tâm phiền ý loạn.
Mùa xuân đến rồi...
Thu Vô Tế quay đầu nhìn vi trướng của mình, gió xuân thổi qua, lay động rung rung.
Gió xuân không biết thức thời, chuyện gì vào la trướng.