Chương 571: Mùa xuân ở Vân Tế Sơn (2
Chương 571: Mùa xuân ở Vân Tế Sơn (2Chương 571: Mùa xuân ở Vân Tế Sơn (2
Hoa mai nở trong tuyết đã tàn, gió xuân đã đưa qua cành liều.
Chưa phát giác ra mười mấy ngàn qua, Toàn Cơ lội nước suối, dọc đường ngâm nga hát đi lên núi. Tuyết đã tan, hoa mai chảy theo dòng nước, ven đường hoa đón xuân đã hé ra những chiếc nụ nhỏ, gió xuân tươi mát đưa đến tiếng sáo trên đỉnh núi, ung dung, rất êm tai.
Dường như tiếng sáo giục hoa nở.
Tiểu sư thúc tổ lại đang thổi sáo.
Rõ ràng là tiếng sáo của tiên nhân, ý cảnh cao xa, nghe ở trong tai của Toàn Cơ lại rất buôn cười. Nàng thậm chí còn đoán được lúc này tiểu sư thúc tổ đang làm gì, tuyệt đối không phải là ở đó giả vờ văn nghệ tiên vị, mà là đang bị tông chủ bức luyện thổi sáng đến tội nghiệp mà thôi.
Tiên sơn ở đâu ra, lúc tiểu sư thúc †ổ không ở đây mới là tiên sơn, hắn mà ở đây, trên núi liền có nhân vị ngay, không phải bị tông chủ ép luyện kiếm, thì chính là bị tông chủ chửi mắng chém cái chó gì đó, ôm đầu chạy trối chết gà bay chó chạy.
Tiên vị đâu hoàn toàn không thấy.
Tiểu sư thúc tổ ngày ngày bị mắng, vân là ngày ngày cười hi hi, mặt của tông chủ cũng giống như tuyết tan hết, ngày ngày nhìn nụ cười càng ngày càng nhiều, mắng người có lúc nghe cũng không biết rốt cuộc là tức giận hay là gì... trong lòng Toàn Cơ thỉnh thoảng xuất hiện hai chữ "làm nũng", doạ cho bản thân cũn rùng mình một cái, không dám nghĩ, không dám nghĩ. Có điều sau này cơ hội có thể đến chủ phong sẽ rất ít, cũng không nhìn thấy tông chủ và tiểu sư thúc tổ cãi nhau ầm ï nữa, Toàn Cơ hôm nay là đến chào từ biệt.
Nàng đã bất tri bất giác tiến cấp Kim Đan, ở nhân gian cũng tính là một đại năng rất uy phong rồi, không có lý gì mà đến đây làm tạp dịch nữa. Trong tông môn đều nói, ngoại trừ tiểu sư thúc tổ thần bí khó dò và vị thiên tài Sở Thiên Ca đó ra, Toàn Cơ nàng hình như là người Kim Đan nhanh nhất.
Đây chính là gân Thuỷ Lâu Đài. Thường xuyên ở bên tông chủ nhận được chỉ điểm, nói là tạp vụ, thực ra không khác gì đệ tử, đương nhiên ưu thế lớn hơn người khác. Thế nhưng ngày trước các đệ tử khác làm tạp vụ ở chủ phong cũng rất nhiều, cũng không có người khác nhanh giống nàng. Nói rõ Toàn Cơ là thiên tài nhất rồi?
Không, trong lòng Toàn Cơ tự biết, thực ra gần Thuỷ Lâu Đài này, gần nhất là tiểu sư thúc tổ.
Mỗi lần nhìn hắn làm gì đó, đều luôn có thể khiến người ta có sở ngộ, luyện kiếm cũng được, thổi sáo cũng được, ngay cả ôm một quyển sách ngoài bìa màu sắc ở đó xem cười hi hi, cũng khiến người ta cảm thấy nụ cười này như có Thiên Đạo huyền ảo gì đó.
Sau đó liền đột phá.
Nhưng thực ra bản thân tiểu sư thúc †ổ còn chưa Kim Đan nữa? Quá kỳ quái.
Đi lên đỉnh núi, nhìn một cái liền nhìn thấy tiểu sư thúc tổ đứng ở bên vách đá thổi sáo. Tông chủ ở trong đình bên cạnh, đứng ở bên bàn đá vẽ tranh.
Không phải là tranh vê những người nhỏ bé kỳ quái đó nữa, là tranh phong cảnh trải rộng.
Trong tranh là tiểu sư thúc tổ đang thổi sáo.
Người trong tranh ngọc sáo trường sam, theo hướng gió mà thổi.
Toàn Cơ thò đầu ra nhìn một cái, không nhìn nhiều, thấp giọng nói: "Tông chủ..."
Không dám nói to, kinh sợ tiếng sáo.
Thu Vô Tế thản nhiên nói: "Kim Đan rồi?"
"Dạ..." Toàn Cơ khịt mũi, không tự giác liền có chút nghẹn ngào: "Đệ tử, đệ tử đến để từ biệt. Nội Vụ Điện sẽ tiếp tục tuyển một đệ tử ưu tú đến hầu hạ tông chủ..."
Thu Vô Tế ngạc nhiên bật cười nói: "Kim Đan đại năng rồi, khóc gì chứ. Thật đúng là một đứa trẻ."
Toàn Cơ nức nở: "Không nỡ xa tông chủ... cũng không nỡ xa tiểu sư thúc tổ."
Thu Vô Tế thầm nghĩ thực ra ta cũng rất không nỡ xa ngươi, ngươi ở đây, bọn ta còn có chút ý tứ yêu đương vụng trộm lén lét lút lút, người kia cũng không dám quá làm càn, ngươi đi rồi người kia không biết sẽ bành trướng thế nào...
Ừm, đổi một người đến làm bóng đèn cũng được... có điều tiểu nha đầu này rất biết giữ miệng, bọn ta ở đây thươn xuyên có vài cử chỉ không giữ hình tượng, cô bé phân lớn là nhìn ở trong mắt, mà lâu như vậy nhưng bên ngoài cũng không có lời đồn, đổi lại một người khác không biết có ngoan ngoãn nghe lời như vậy không...
Đang nghĩ như vây, bên đó Sở Qua bị ép luyện sáo trợ hứng cuối cùng cũng †ìm được cơ hội dừng thổi sáo rồi, chen lời nói: "Đạt đến Kim Đan rồi là có nhiệm vụ phải đi làm sao?"
Toàn Cơ vội nói: "Là có nhiệm vụ ngoài phái hay là có chức ti môn nội, các trưởng lão còn chưa định đoạt."
Thu Vô Tế trừng mắt nhìn Sở Qua một cái, hoà ái hỏi: "Bản thân con muốn loại nào?"
"Đệ tử không biết. Đệ tử, đệ tử thực ra vẫn muốn hầu hạ tông chủ."
".. miệng không đúng lòng."
"Thật mà, con mà nói láo thì nát miệng luôn."
Thu Vô Tế suy nghĩ nói: "Sợ rằng không lâu sau sẽ có đại chiến đến, tình thế ngày trước ở ngoại phái trừ ma hoặc lịch luyện sẽ có khác biệt rất lớn, nguy cơ tăng gấp đôi. Trong tông môn Nguyên Anh trở xuống cũng phải rút vê núi mới được, càng không nên ra ngoài vào lúc này, con vẫn ở tông môn làm chức ty đi..."
Vân Tế Tông là đại tông, trong tông môn các loại chức ty nhiều như lông bò, cũng có không ít sản nghiệp ngoại trú, béo đến chảy mỡ, Thu Vô Tế có thể xưng là một trong những phú bà lớn nhất thế giới này. Chỉ là nàng duy trì thanh tu chỉ niệm, bề ngoài không nhìn ra là đại phú bà mà thôi... ừm, thực ra cũng nhìn ra được, trên mặt là có một dòng sơn mạch...