Chương 570: Ở trường học yêu đương với hiệu trưởng là cảm nhận gì (2)
Chương 570: Ở trường học yêu đương với hiệu trưởng là cảm nhận gì (2)Chương 570: Ở trường học yêu đương với hiệu trưởng là cảm nhận gì (2)
Đôi tình nhân trẻ, nếu như ở ngoài sách cãi nhau ầm ï, lúc này cũng sắp biến thành yêu tỉnh đánh nhau rồi. Chỉ đáng tiếc trong sách Thu Thu không chịu, miệng của Sở Qua mới sấn đến, liền bị nàng đưa tay ra ấn chặn, mặt cũng bị ấn cho biến dạng lệch sang một bên: "Thật sự cho rằng em không dám cắt anh à”"
"Anh là hồn thể đó hahaha."
Thu Vô Tế: "..."
"Được rồi Thu Thu." Sở Qua và nàng sóng vai ngồi ở trên thạch đài sau nhà ngắm hoa mai, ôn nhu nói: "Biểu hiện của Sở Thiên Ca không phải rất tốt sao, tha thiết yêu tông môn, tôn kính em, hơn nữa còn có lòng dạ, cái này không giả được."
Thu Vô Tế suy nghĩ, cũng công nhận: "Là đứa trẻ tốt."
"Còn về có chút phản nghịch, là lẽ đương nhiên, để cha có tâm lý chuẩn bị haha." Sở Qua tâm tình ngược lại thoạt nhìn càng thoải mái hơn Thu Vô Tế, có lẽ liên tiếp bị khiêu chiến tê dại rồi: "Em cuối cùng bảo hắn và Tạ Vân Nhi nói chuyện nhiều chút là có ý gì, lạc ấn ngọc giản truyền cho Tạ Cửu Tiêu chẳng lẽ là làm mai sao?"
"Ngâầm nhắn một chút, cũng không biết Tạ Cửu Tiêu nghĩ như thế nào." Thu Vô Tế rụt đầu lại: "Cảm thấy, ừm... tính là mẹ kế quan tâm con trai không được sao?"
"Được được được, thế nhưng anh cảm thấy không có ý nghĩa." Sở Qua ôm bả vai nàng nói: "Bởi vì đạo đồ của hắn bây giờ là hồng phấn khô lâu, một lòng khổ tu, chỉ vấn Thiên Đạo. Em nối chỉ đỏ chắc chắn sẽ thành nối vô ích."
"Đừng có ôm em." Thu Vô Tế hất một cái.
Sở Qua ghé vào tai nói: "Toàn Cơ cũng bị em ném đi rồi, không ai nhìn trộm nữa..."
Thu Vô Tế bĩu môi, không nói chuyện.
Ném Toàn Cơ xuống là vì cái gì, còn không phải là bởi vì có thể sẽ có thân mật... Thu tông chủ trong miệng không nói, trong lòng tự hiểu.
Hai người giống như kẻ trộm ở sau nhà ngồi dựa vào nhau, ngược lại bất ngờ có chút thể nghiệm ở trong trường học lén lút yêu đương.
Chỉ có điều đối tượng yêu đương trong trường học không phải là học sinh và học sinh, là học sinh và hiệu trưởng?
"A BUFF lại chồng rồi." Sở Qua nói.
Thu Vô Tế không biết hắn đang nghĩ cái gì, ngoài nhà tuyết rơi, hương hoa mai thanh lạnh, ngồi cạnh bên hắn, tâm tình rất tự nhiên mà bình thản lại, trở nên có chút vui vẻ.
Lãng mạn.
" Sở Thiên Ca trước tiên cứ như vậy, quan sát là được... thế nhưng những cái khác thật sự không sao?"
"Thật sự không sao, anh xử lý rất chính xác, bảo Tạ Cửu Tiên để ý biến cố là được... à không đúng, tình tiết này là kẻ ngốc máy gõ chữ đang viết, Sở Thiên Ca bẩm báo chuyện ở hải ngoại, Thu Vô Tế sai đi sứ."
Thu Vô Tế càng không biết những chuyện nào là tự mình làm, những chuyện nào là hắn viết.
Nàng cũng lười nghĩ nhiều, không sao là tốt, ai thích có chuyện chứ...
"Anh nói trộm rất nhiều thời gian rồi"
"Đúng vậy, còn có gió yên sóng lặng rất lâu rồi."
"Vậy... anh còn ở đây gõ chữ cuốn người à?”
"Rất nhiều việc để làm mà, gõ chữ, luyện công, cùng với.." Sở Qua móc ra một miếng ngọc giản, đó là lúc vừa vào đây thừa lúc ký ức nóng hổi, trực tiếp lạc ấn "Kim Bình Mai" vào ngọc giản, mang theo đường gạch chân và bút ký của ba."
"Cái này anh vẫn cảm thấy nên từ từ mài giữa, nói không chừng thật sự có nhắc nhở gì trong đó. Dù sao thời gian còn nhiều, từ từ xem." Thu Vô Tế lén nhìn ngọc giản một cái, trong lòng biết bên trong có nội dung gì, mặt hơi đỏ, thấp giọng nói: "Thượng bấ chính hạ tắc loạn."
Sở Qua chỉ cười, không tranh luận với nàng cái này, chỉ ôn nhu nói: "Anh chí ít phải ở đây cùng em một tháng, xin sư phụ chỉ giáo nhiều hơn."
Mắt Thu Vô Tế trở nên sáng long lanh.
Cầm sáo hoà quyện, thi hoạ tương hoà lúc trước vân chưa bắt đầu đã bị cắt đứt rồi.
Hoá ra thật sự có thể ở đây tiếp tục, ít nhất một tháng.
Thật tốt, xem sách có chút sắc sắc, vậy tính là gì?
"Vậy... vậy anh xem đi." Thu Vô Tế cố nặn ra vẻ mặt không biểu tình ngắm hoa mai: "Xem kỹ ám chỉ của lệnh tôn, đừng có đầu óc toàn những thứ lệch lạc là được."
Bàn tay Sở Qua nhoáng một cái, ngọc giản biến thành dáng vẻ một quyển sách buọc chỉ, dựa vào người Thu Vô Tế chậm rãi đọc sách.
Thu Vô Tế nhìn hắn biến hoá có chút kinh diễm, nhịn không nói.
Thủ đoạn biến hoá này, không phải là pháp thuật gì cả, ngay cả pháp lực dao động cũng không có... thuộc về ý niệm của phụ thần thế nào, sự vật trên đời sẽ như thế ấy. Trước kia hắn không làm được, đây là thể hiện điển hình của việc hắn càng ngày càng nắm rõ thế giới này, có thể hiện giờ vẫn chỉ làm được tương đối nhỏ, nhưng đã nhìn rõ ra được rất nhẹ nhàng tự nhiên, cứ tiếp tục, tương lai thì sao?
Nếu cứ tiếp tục như vậy, có phải hắn có thể khiến bản thân mình không mặc y phục chỉ trong một ý niệm, vậy mình liền không mặc y phục a...