Chương 569: Ở trường học yêu đương với hiệu trưởng là cảm nhận gì (1)
Chương 569: Ở trường học yêu đương với hiệu trưởng là cảm nhận gì (1)Chương 569: Ở trường học yêu đương với hiệu trưởng là cảm nhận gì (1)
Trong lòng Thu Vô Tế có chút ngại ngùng nho nhỏ.
Bởi vì quan hệ giữa "hai cha con" này, vốn dĩ có thể vô cùng phụ từ tử hiếu, nghiêm chỉnh mà nói là bởi vì bản thân mà trở nên phức tạp.
Là bản thân "cầm kiếm kề lên cổ của hắn", bức hắn sửa bản thảo, đem cả thiết lập biến thành cái dạng này, ngay cả Tạ Cửu Tiêu bọn họ cảm nhận được kế hở Thiên Đạo , thực ra cũng là bởi vì mình
Đương nhiên đó là bởi vì tranh lấy vận mệnh của mình, không có gì đáng nói cả... chút ngại ngùng đó cũng sẽ không biểu hiện ra. Sở Qua tuyệt đối không ngờ rằng lần đó sau khi từ Vân Tiêu Thành trở vê nhà, vì sao Thu Vô Tế lại chịu đồng ý để tiểu hào cho hắn cái đó rồi, còn tưởng rằng toàn à liên quan đến xoá câu nói đó, còn có một phần nhỏ nguyên nhân ẩn giấu ở đây.
Thế nhưng lúc đó Thu Vô Tế thực ra cũng không có nghĩ rõ ràng như vậy, chỉ là trong lòng mơ hồ chột dạ, lần này sau khi gặp Sở Thiên Ca loại cảm giác này càng rõ ràng hơn, quả thực, tất cả căn nguyên có thể nói là bản thân nàng.
Có điều câu nói này của Sở Qua... rất có khí độ.
Anh đợi hắn, đợi đến lúc hắn có dũng khí.
Ba ba thật sự.
Thu Vô Tế áp chế tâm tình nhộn nhạo trong lòng, cúi đâu nhìn bức tranh trên bàn nói: "Anh dự định làm những gì?
"Trước mắt mà nói, cái gì cũng không cần làm." Sở Qua mỉm cười nói: "Trong sách người bên bờ bên kia theo đuổi Thiên Đạo hợp nhất, đó cũng không phải là chỉ anh, mà là chỉ khái niệm trong sách, tình tiết bọn họ vượt biển mà đến là thiết lập đã định trong sách, không cần anh can thiệp gì cả, không đến mới là phải can thiệp đó."
Thu Vô Tế. "..."
Đù, không đến mới là nghịch thiên đúng không, Thu Vô Tế cảm thấy Sở Qua không tinh phân cũng không dễ dàng.
Sở Qua mới cảm thấy nàng không tinh phân không dễ dàng đấy: "Thu Thu-"
Thu Vô Tế: "Hả?"
"Em đừng mặc nội y ở trong nhà đi đi lại lại nữa, còn vận động vươn vai... cảm nhận của cái xác gõ chữ đó thực tế là anh đang thể nghiệm đó, bây giờ nhìn em giống như không mặc."
Thu Vô Tế: "..."
Sở Qua bị đánh một trận.
Ý cảnh gặp nhân vật chính của Thiên Đạo bị phá hoại sạch sẽ rồi.
"Đánh anh làm gì, có lòng tốt nhắc nhở em mà. " Sở Qua ôm đầu.
"Em mới là đang có lòng tốt nhắc nhở anh chuyện chính sự ý, mắt anh đang nhìn đi đâu." Một chút ngại ngùng đó của Thu Vô Tế đã sụp đổ hoàn toàn rồi, tức đến mức bốc hoả đỏ mặt.
"Chính sự của anh chỉ là có quan sát Sở Thiên Ca, thực ra cũng là tình tiết bình thường."
"Bình thường thế nào, anh muốn sắp xếp ngọn lửa nhỏ thế nào?" "Sư phụ đại nhân của anh, Viêm Thiên Liệt hợp tác với bọn họ đánh liên minh Chính Đạo bọn em, cũng là tình tiết a, tình tiết bình thường Thiên Thiên và em chính là kẻ địch sinh tử, em là có hiểu nhầm gì, cho rằng hắn cần làm gì?"
Thu Vô Tế há miệng, ngây ngốc nửa ngày, không nói chuyện.
Nhìn như là vậy.
Bị ngọn lửa nhỏ động một tí là hếch mũi dựng mắt quen rồi, tưởng rằng hắn tính tình xấu xa, bản toạ không tính toán với hắn... nghiêm túc mà nghĩ, ta và hắn là tử địch, biểu hiện của hắn mới bình thường, ngược lại là ta bây giờ luôn hiền lành coi hắn là một ngọn lửa nhỏ có phải là có chỗ nào không đúng không...
"Thế nhưng, thế nhưng..." Thu Vô Tế do dự nói: "Ngọn lửa nhỏ hiện giờ thật sự dám đánh ta sao?" Sở Qua lén nhìn nàng một cái.
Thu Vô Tế cuối cùng nhảy dựng lên nói: "Được lắm, hắn chính là muốn đánh em đúng không, anh chính là muốn để hẳn đánh em! Bản toạ bây giờ đi Liệt Diễm Chi Tâm giết chết hắn! Không đúng, em phải làm chết anh trước."
Sở Qua nằm thẳng nói: "Làm anh, không cần thương hoa tiếc ngọc đâu."
Thu Vô Tế cầm kéo lên, ngắm.
Sở Qua linh hoạt lật người đứng lên, đoạt đường chạy trốn.
Toàn Cơ ở chỗ xa đang quét tuyết tròn mắt nhìn tiểu sư thúc tổ xông ra khỏi phòng, chạy vòng quanh nhà, tông chủ cầm một chiếc kéo lớn đuổi theo đằng sau, đuổi a đuổi đến sau nhà, truyền đến tiếng kêu thảm thiết của tiểu sư thúc tổ.
Lại từ từ lăng lại. Toàn Cơ thò đầu ra nhìn, một đạo khí kình ôn hoà cuốn ra, trực tiếp đưa nàng xuống dưới núi, thanh âm thanh lãnh của tông chủ truyền đến: "Ngoan ngoãn tu hành, còn nhìn linh tinh nữa ngay cả con cũng cắt."
Toàn Cơ: "..."
Ta lại không có thứ gì có thể cắt.
Tiểu sư thúc tổ thật đáng thương.
Sở Qua đáng thương trong mắt của tiểu cô nương, lúc này đang dựa vào người của tông chủ vô song thanh lãnh trong lòng tiểu cô nương, hai người ngồi dựa vào nhau ở sau nhà ngắm hoa mai.