Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 569 - Chương 568: Tranh Như Không Gặp (2)

Chương 568: Tranh như không gặp (2) Chương 568: Tranh như không gặp (2)Chương 568: Tranh như không gặp (2)

Thu Vô Tế tuy rằng không xem đại cương phần sau, vẫn là vừa nghe đã hiểu rõ, đây là đầu đuôi đại cương hoàn chỉnh của Sở Qua, trước kia có thể gọi "Thiên trụ gấy địa duy tuyệt", cho nên tuyệt địa thiên thông, không có cách nào phi thăng. Lúc đại lục phân cắt một phần nữa hợp lại, cây cầu thiên địa nối thông hai giới, liền bắt đầu liên tục phi thăng, chuyển vào tình tiết Thiên Giới. Cái gọi là tìm kiếm răng nanh Bạch Hổ, răng cũng không quan trọng, chẳng qua là một lời dẫn để kết nối hai bờ thôi.

Nơi này có thể còn hàm chứa ẩn dụ nào đó của Sở Qua, cái gì mà đồng nguyên đồng chủng, cái gì mà hai bờ hợp nhất, bỏ đi không phân tích nữa, Sở Qua sợ chết cái này, có độc giả nói ra suy đoán cũng bị hắn lén lút xoá đi...

Tóm lại cuốn này chính là cuốn cuối cùng về Nhân Giới, nối liền giao lưu giữa hai bờ.

Còn về giao lưu bằng hình thức nào, thế giới sau này ai nói là tính, chắc chắn sẽ có một trận chiến tranh, cuối cùng khám định càn khôn ai dẫn đầu.

Nếu như đối mặt lúc này đã lặng lẽ có người lẻn vào, quá nửa sẽ âm thầm thăm dò bố cục của Thần Châu, có khả năng nhất là liên lạc với các Ma Đạo hiện nay đang bị Chính Đạo đánh cho trốn chui trốn lủi, liên hợp lại lật đổ Chính Đạo, đặc biệt là vua không mũ miện hiện giờ - Thu Vô Tế nàng.

Đúng rồi, trước kia Sở Qua sắp xếp thời gian chữa thương của Viêm Thiên Liệt chính là sau khi người bên kia bờ đến, móc nối với bại khuyển của Viêm Thiên Liệt, từ đây Hoả Ngục Tông ở ẩn đã lâu một lần nữa tái xuất giang hồ, phong vân tái khởi ở Thần Châu.

Đúng, lúc trướ Sở Qua còn từng nói, trận chiến cuối cùng còn chưa nghĩ xong có nên để Viêm Thiên Liệt oanh liệt hay không, chính là nên vào lúc này rồi.

Nhưng hiện tại Thiên Thiên cũng là một ngọn lửa nhỏ trung thành a...

Thu Vô Tế có chút muốn vò đầu, chưa xem qua đại cương phía sau thực sự không biết Sở Qua an bài như thế nào, lẽ nào lại bảo Thiên Thiên diễn kịch làm nội dán sao? Chơi qua trò này nội gián này một lần rồi có phải là không có ý nghĩa gì nữa không, vẫn nội dán vẫn sảng khoái sao?

Thấy Thu Vô Tế nhíu mày trầm mặc, Sở Thiên Ca tưởng rằng chuyện này khiến tông chủ đau đầu, càng thêm áy náy nói: 'Chuyện này là do đệ tử gây nên, không bằng để đệ tử một lần nữa ra biển?"

"Ngươi ra biển thì có tác dụng gì, bọn họ tìm cũng không phải là ngươi, mà là Thiên Đạo hoàn chỉnh." Thu Vô Tế thản nhiên nói: "Đây là tông môn của ngươi, có chuyện mọi người cùng gánh, ngươi cũng đừng luôn muốn tự mình giải quyết, có thể nói rõ với bản toạ là rất tốt. Bọn họ muốn bù đắp Thiên Đạo để phi thăng, bản toạ lẽ nào không muốn?”

Sở Thiên Ca nói: "Tông chủ có gì cần đệ tử làm, cứ việc phân phó."

"Có." Thu Vô Tế mỉm cười nói: "Ngươi đi sứ đi, thay ta đi đến Vân Tiêu Thành đưa thư. Vân Tiêu Thành nhìn xuống thiên hạ, thế gian có biến cố gì, bảo bọn họ để ý vài phần."

Sở Thiên Ca khom người nhận lệnh: "Dạ"

"Ừm, đi Vân Tiêu Thành cũng đừng vội đi, nói chuyện nhiều hơn với Tạ Vân Nhi, trước kia các ngơi rất thân đúng không?"

Sở Thiên Ca vội nói: "Đó chỉ là bạn bè bình thường..."

Thu Vô Tế cũng không giải thích, bóp ngọc giản trong tay một cái, rót vào một đoạn tin tức, đưa cho Sở Thiên Ca: "Đi đi, bản toạ chỉ có thể giúp ngươi đến đây thôi."

Sở Thiên Ca: "2?"

Thu Vô Tế nhìn hắn một cái, thấy hắn dường như thật sự không hiểu, không giống dáng vẻ phát giác ra nhân duyên của mình đã bị cắt... liền nhìn như vô ý hỏi một câu: "Đúng rồi, đệ tử của ta ngươi còn chưa từng gặp, có hứng thú gặp mặt không?" Sở Thiên Ca sửng sốt, mấp máy môi trầm mặc hồi lâu, lí nhí như muỗi kêu, dường như nói cho bản thân mình nghe: "Tranh như không gặp."

Nói xong ôm quyền hành lễ, cáo từ rời đi: "Không phải lúc, sau này gặp lại vị sư thúc này đi. Đệ tử đi sứ đây."

Thu Vô Tế gật đầu nói: "Đi đi."

Cho đến khi Sở Thiên Ca rời đi một lúc rồi, Sở Qua mới chậm rãi từ trong phòng đi ra.

Thu Vô Tế đầu cũng không quay lại hỏi: "Thế nào?"

Sở Qua trâm mặc một lúc, lắc đầu nói: "Không nhìn ra."

"Em ngược lại cảm thấy, hắn phát giác được sự tồn tại của anh, cùng với cảm nhận được quan hệ với anh. Thế nhưng đối với việc sửa đổi vận mệnh của bản thân cũng không có khái niệm quá rõ ràng, có điều đã có ý nguyện muốn cầu 'thật' rồi, đây là căn cứ vào sự mẫn cảm của hắn, trực giác biết có chút chuyện không đúng."

Sở Qua xuất thân nhìn phương hướng Sở Thiên Ca rời đi, thấp giọng nói: "Có lẽ vậy."

"Cho nên tranh như không gặp... hắn biết quá sớm rồi" Thu Vô Tế cuối cùng quay đầu nhìn Sở Qua nói: "Này, nếu như anh tự tạo cho bản thân mình một kẻ địch lợi hại nhất, anh nghĩ thế nào? Sẽ cảm thấy bản thân là một kẻ ngốc không?"

Nhìn Thu Vô Tế có chút dí dỏm nói "lời thô tục", Sở Qua ngược lại bật cười nói: "Không cần trêu anh, anh không thương tâm."

"Hử?"

"Cho đến hôm nay, biểu hiện của hắn vẫn khiến anh rất hài lòng, anh đợi hắn." Sở Qua chậm rãi nói: "Đợi hắn có dũng khí tự đến hỏi anh, giống như lúc †rước em đem kiếm kề trên cổ anh."
Bình Luận (0)
Comment