Chương 590: Gửi in, hư và thực gặp nhau (2)
Chương 590: Gửi in, hư và thực gặp nhau (2)Chương 590: Gửi in, hư và thực gặp nhau (2)
Nói là còn phải scan, nhìn ra được tâm tình rất tốt, tràn đây một đống lớn bản thảo tồn, sau đó có thể nghỉ ngơi rất lâu rồi! Thu Vô Tế cũng tự mình bắt đầu vẽ tranh có áp lực hơn mới thể nghiệm ra loại công việc này không phải là để người làm, mỗi ngày bò lên đều đối mặt với một đống công việc giống như không nghỉ không ngừng, thời gian lâu rồi thật buồn nôn.
Nàng còn không muốn làm công việc hàng ngày này, thật không biết Sở Qua làm sao quen được.
Sở Qua từ phía sau ôm lấy eo nàng, thấp giọng hỏi: "Những ngày qua anh ở †rong sách, em phân hồn ở đây có nghiên cứu chiếc gương đó không?" Thu Vô Tế sửng sốt, hiện giờ lại là Sở Qua còn coi trọng chuyện tu hành hơn cả nàng, loại cảm giác này thật kỳ lạ.
Nàng suy nghĩ một chút hỏi: "Anh vân là cảm thấy chiếc gương đó có khả năng thiết lập thông đạo hai giới à?"
"Ừm, chí ít là một phương hướng nghiên cứu."
"Những ngày này em không ngừng nghiên cứu nó, nguyên lý là thăm dò căn bản hơn nữa có thể dùng phương pháp của mình dùng ra được." Thu Vô Tế nói: "Trước kia em không phải hỏi anh năng lực di chuyển không dan sao lại cao hơn sao, chính là căn cứ vào cái này, từ trong hai tầng thế giới thực và ảo của chiếc gương, cảm ngộ được không gian của hai giới thay đổi..."
"Có giúp ích cho việc khởi phát xây dựng thông đạo của chúng ta không?" "Cái này và thiết lập thông đạo hai giới của chúng ta, còn cách một tầng nữa, thế giới của mọi người không phải là giống nhau, cơ sở lý luận cũng không giống, nó thật sự là quy vô, mà chúng ta lại muốn thành thật... cho dù là từ độ khó định vị mà nói, nó có gương tượng ở đó, có thể trực quan cảm thụ, chúng ta lại không có."
Sở Qua ngẩng đầu suy nghĩ, bỗng nhiên cười nói: "Hình như chúng ta cũng có thứ có thể trực quan đối ứng."
Thu Vô Tế hiếu kỳ nói: "Cái gì? Đừng nới với em là văn bản máy tính của anh nhé."
"Không sai, em nói như vậy, anh mới tỉnh ngộ trước kia cần phải ngồi ở trước văn bản máy tính mới có thể cảm thụ thế giới, chính là nguyên do này. Có thể đối ứng, hoặc là nói có thể nhập kịch, giống như trong gương nhìn thấy một thế giới khác vậy.
"Vậy anh đối ứng lâu như vậy, cũng không thấy có biến hoá thâm nhập hơn an
"Đổi lại vật dẫn khác thử xem." Sở Qua kéo nàng ra ngoài: "Đi, ra ngoài scan bản thảo."
Thu Vô Tế đầu óc mờ mịt nói: "Cùng anh làm câu đố người đúng không?"
"Ây da ra ngoài là biết."
Cổng tiểu khu có quán in ấn, bên trên còn có một hiệu sách nhỏ. Đôi tình nhân trẻ ôm một đống lớn bản thảo đi vào cửa hàng scan, Sở Qua quay người kéo Thu Vô Tế đi vào hiệu sách, đi thẳng đến nơi cần đến.
Thu Vô Tế biết hắn đang tìm gì.
Trước kia lúc đi Ma Đô, hình như đã từng nói chuyện thực thể sách, hôm nay đã qua hai tháng rồi, ra rồi sao?
Ánh mắt của hai người sắc bén, rất nhanh đã nhìn thấy một cái tên quen thuộc trong đống sách lớn.
[Sở Thiên Vô Tế (1)]
Thật sự ra rồi.
Thu Vô Tế quay đầu nhìn Sở Qua: "Ra lúc nào vậy, em cũng không biết..."
"Hôm nay xem trong nhóm có người nhắc đến, đoán là vừa ra... mọi người rất lâu rồi không vào hiệu sách, người biết không nhiều, trên mạng hình như cũng không tuyên truyền?" Sở Qua trả lời, ánh mắt có chút xuất thần nhìn gáy sách.
Bất kể là vô thanh vô tức thế nào, có thể là vấn đề kết nối, suy cho cùng mình chạy vào trong sách rồi, không sao không quan trọng... Quan trọng là, thật sự xuất bản rồi...
Ước mơ nguyên thuỷ nhất của bao nhiêu người sáng tác.
Từ nay về sau, người khác hỏi đến tiệm sách có thể mua được không, cuối cùng có thể ngẩng đầu ưỡn ngực nói với họ rằng: "Có thể."
Lượt xem, lượt đặt mua trên mạng, thậm chí cả manga cải biên, cho dù có hot hơn nữa, luôn cảm thấy còn cách một tầng nữa. Mọi người đều đang sống ở u linh trên mạng, rời khỏi mạng, cái gì cũng không có, cái gì cũng không phải, cái gì cũng không lưu lại.
Một khắc này mới có thể cảm nhận được đi vào cuộc sống rồi, khắc xuống dấu ấn trong thế giới hiện thực rồi.
Thu Vô Tế không nói chuyện, nghiêng đầu nhìn góc mặt của Sở Qua, đại khái có thể hiểu được tâm tình đó. Đây cũng là thay đổi giữa hư và thực.
Nếu như nói xem văn bản máy tính luô cảm thấy còn thiếu mọt tầng nữa, vậy cầm sách thì sao?
Sở Qua đưa tay với lấy cuốn sách trên giá sách, bàn tay đó cũng có chút cảm giác run nhẹ.
Hắn chậm rãi rút ra, nhìn bức tranh trên bìa sách,
Trực tiếp dùng hình Sở Thiên Ca mà Thu Vô Tế vẽ, bối cảnh tiên sơn mây mù lượn quanh, thiếu niên câm kiếm độc hành.
Rất tinh mỹ, rất có cảm nhận.
Bên trên viết bốn chữ lớn [Sở Thiên Vô Tế[, bên dưới một chữ nhỏ (1)/nguyên tác: Sở Qua."
Sở Qua nhìn xem, rất lâu rất lâu cũng không lật bìa sách ra, Thu Vô Tế luôn có một loại cảm giác, hình như là đứa trẻ này muốn khóc.
Người lập tức muốn xung kích Kim Đan rồi...
Sở Qua hít một hơi thật sâu, từ từ lật trang sách ra, mau chóng lướt qua phần giới thiệu tác giả, dường như có chút xấu hổ.
Trực tiếp lật ra trang đầu tiên, mới nhìn một cái, sắc Sở Qua biến đổi rồi.
Thu Vô Tế chen vào nhìn một cái, sắc mặt cũng thay đổi.
Trong hiệu sách vang lên tiếng gầm khẽ như không thể nhãn nhịn được: "Ai mẹ nó cho phép bọn họ thay đổi câu chữ của lão tử."