Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 599 - Chương 598: Thu Thu Về Nhà Rồi (2)

Chương 598: Thu Thu về nhà rồi (2) Chương 598: Thu Thu về nhà rồi (2)Chương 598: Thu Thu về nhà rồi (2)

Cho nên Sở Qua phát hiện Kim Đan của bản thân cũng không phải là màu vàng.

Chính là thuỷ lam tỉnh mây che sương mù lượn quanh.

Vốn cho rằng là hình thái địa cầu, nhìn kỹ lại, lại cũng không phải.

Trời xanh như nắp, mặt đấy như chậu, thiên địa cắt ra, hình như con gà.

Quả trứng gà tròn, trên trong dưới đục, ung dung xoay tròn, là hình thái thế giới trong sách.

Cũng không phải là thế giới trong sách tương đương với Kim Đan của Sở Qua, chỉ là hiển hiệ ở đây, cả hai cùng một nhịp thởi, gắt bó mật thiết, nói một cách khác có lẽ có thể gọi là "bản mệnh" hoặc là "pháp tướng"?

Rất lâu trước kia phán đoán của Thu Vô Tế là chính xác giết Thiên Đạo thối này, thế giới sẽ sụp đổ. Mà nếu như thế giới rối loạn, sinh mệnh của Sở Qua sẽ bị uy hiếp nghiêm trọng.

Cho nên máy kiểm tra tinh thần lúc trước cùng toàn bộ sao chép của Dung Phục sụp đổ, đó là một phản kích của thế giới, không có bất kỳ máy móc và con người nào có thể chịu được.

Tất cả sớm đã có dự liệu, hôm nay hoàn toàn hiển hiện, chỉ thế mà thôi,

Sở Qua mở mắt ra, Thu Vô Tế vốn nên ngồi ở bên cạnh mình đã không thấy đâu nữa

Trên đất là đồ ngủ toán loạn.

Không muốn đối mặt với li biệt, trước khi hắn tỉnh lại nàng đã lặng lẽ rời đi, nghĩ cũng nghĩ ra được dáng vẻ bĩu môi của nàng trước khi rời đi, tiếp theo hoá thành khuôn mặt băng lãnh trên Vân Tế Tông.

"Toàn Cơ."

"Có đệ tử."

"Thông báo cho chư phong, Thần Châu nổi gió, kiếm xuất quần sơn."

"vèo vèo vèo!" Chư phong kiếm ảnh ứng thanh, bay thẳng lên trời cao, che lấp mặt trời.

Thu Vô Tế quay đâu nhìn vê phía đông, quần sơn vạn kiếm tuỳ chuyển, mây đen áp thành, mờ mịt mênh mang.

Thu Vô Tế đưa tay ra một chiêu.

Vạn kiếm ngưng thành hình một thanh cổ kiếm cực lớn, chém xuống một cái ở đầu cuối biển trời.

"Gào." Ở chỗ sâu trong sương mù dày đặt, cột máu ngút trời, một con trạch khổng lồ bị chém đứt chân, rơi vào trong biển, nước nhuốm màu máu.

Thanh âm của Thu Vô Tế truyền khắp trời xanh: "Bổn toạ đợi các ngươi bảy bảy bốn mươi chín ngày, không ai tiếp kiến... nếu đã có lòng bất thiện, vậy thì không cần đến nữa. Từ hôm nay, chín vạn dặm Đông Hai là cấm khu, người nào tự tiện vào giết chết không tha."

Chiến dịch cuối cùng của nhân giới kéo ra màn che rồi.

Liệt Diễm Chi Tâm, Viêm Thiên Liệt quay đầu nhìn về phía Bắc, thấp giọng tự nói: "Đàn bà thối này thật sự điên rồi, ở bên đó sao lại không nhìn ra chứ? Suốt ngày chỉ thấy anh anh anh."

Sau người một con rắn chín đầu khổng lồ đang gầm gào: "Cô ta chém đứt chân của Thân Trạch bọn ta rồi, giao kết giữa hai bên bị phá huỷ rồi! Cô ta sao lại biết được những cái này! Trong chúng ta có nội gián?"

"Im miệng!" Viêm Thiên Liệt khinh bỉ ngoái lại nhìn: "Vân Tiêu Thành nhìn xuống thiên hạ, ngươi cho rằng các ngươi phân nhóm lẻn vào che được con mắt của Tạ Cửu Tiêu sao?"

"Vậy vì sao không đánh Vân Tiêu Thành, bắt sống Tạ Cửu Tiêu?" Rắn chín đầu tức giận nói: "Vua của bọn ta đã đến rồi, đừng nói Tạ Cửu Tiêu, cho dù là Thu Vô Tế, thì tính là gì?"

Thu Vô Tế cười lạnh, nuốt lại lời muốn nói.

Hắn ngạc nhiên phát hiện ra bản thân mình muốn nói lại là: "Chỉ dựa vào các ngươi, cũng xứng?

Cái này mẹ nó không khoa học lắm, cẩu Thiên Đạo lại sửa lung tung tư duy của ta ư?

Không đúng... hắn nói là theo bản tâm... đúng rồi, coi thường đám người này, quả thực là bản tâm của ta.

Một đám khoác vảy đeo sừng, đến từ nơi hải ngoại man di, chỉ xứng đi Thập Vạn Đại Sơn lăn lộn với đám Yêu Tộc kia thôi, cũng muốn vấn đỉnh Thần Châu.

Bên đó thần niệm của Sở Qua lui ra khỏi sách

Đây chỉ là liên quan đến lúc hẳn đột phá thần hồn đại thịnh, dường như khắp nơi trên mặt đất xảy ra cái gì cũng đều thông báo vào trong não hải của hắn, sau đó lực không đủ, lọc bỏ hết những nội dung khác, chỉ giữ lại một phần tương đối quan tâm thôi.

Sau đó ngay cả phần này cũng không thể tiếp tục nữa, Thu Vô Tế biến mất rồi, ngọn lửa nhỏ cũng biến mất rồi, xung quanh vẫn là phòng ngủ của mình, bên cạnh là máy tính, phía trước trên mặt đất là quần áo của Thu Thu.

Sở Qua hít một hơi thật sâu, đưa tay búng một cái.

Quần áo bỗng nhiên vượt qua không gian, trực tiếp xuất hiện ở trong máy giặt quần áo ở trên ban công.

Sở Qua chậm rãi đi ra ngoài, nhìn máy giặt quần áo một lúc, lại đưa ban tay lên nhìn một cái.

Khống chế đối với không gian càng thêm tinh thâm rồi, giống như hạ bút thành văn, cảm thấy lực chiến đấu của bản thân hiện giờ đặt ở đâu cũng đều là cao thủ, cao thủ, cao cao thủ.

Thế nhưng một chút cũng không hưng phấn, rất lâu chưa được thể nghiệm cảm giác Thu Thu không ở bên cạnh rồi. Hơn nữa dựa theo ý tứ của Thu Thu, lần này nàng trở về nhà nàng còn tương đối lâu, mười ngày nửa tháng cũng không chắc sẽ trở về.

Đang nhớ vợ, điện thoại lại bỗng nhiên vang lên.

Sở Qua thuận tay móc điện thoại ra xem, Long Tư Giai.

"Anh Sở, anh Sở, anh muốn em giúp anh để ý tin tức của B, cái khác thì không có gì, ngược lại bất ngờ giúp anh lấy được một tấm sáo vé lưu diễn của hắn ở Nam Giang, anh có muốn đi xem không?”

"Vì sao là sáo vé?"

"Hình như là sau khi biểu diễn vẫn có đêm hội từ thiện gì đó, cũng cần phải nhập tràng khoán, cho nên là sáo vé."

Sở Qua trầm tư một lát, bỗng nhiên cười nói: "Là nên đi nghe chút, cảm ơn nha."
Bình Luận (0)
Comment