Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 600 - Chương 599: Lại Thăm Dò Thời Gian (1)

Chương 599: Lại thăm dò thời gian (1) Chương 599: Lại thăm dò thời gian (1)Chương 599: Lại thăm dò thời gian (1)

Ngày 10 tháng 12.

Nhà dương cầm nổi danh quốc tế Daniel Robin tổ chức lưu diễn thế giới trạm Nam Giang, cử hành vào tối này hôm nay.

Thu Vô Tế trở về trong sách đã năm ngày rồi, mỗi ngày lúc Sở Qua gõ chữ bất đắc dĩ nhìn nàng ở trong sách nghiêm túc chuẩn bị chiến đấu, hoàn toàn không có ý muốn đi ra, cũng không dám quấy rầy.

Chuyện ở bên đó theo lý mình có thể ứng phó rồi. Cũng lăn vào Kim Đan trở lên, có thể giả Hoá Thần, đi vào thế giới tu tiên cũng là một bậc đàn anh, không có đạo lý ở hiện thế đơn giản thăm dò tình hình mà cũng phải ôm chân vợ nữa.

Muốn ôm còn không bằng ở trên giường ôm, tư thế của Thu Thu vẫn là tương đối nhiều, suy cho cùng nhiều thế...

Ách nghĩ đi đâu vậy.

Chân chính nên nghĩ nhiều vẫn là nghiên cứu về thời gian, những ngày này Sở Qua ngoại trừ gõ chữ ra chủ yếu là nghiên cứu về chuyện này...

Mùa xuân trong sách tựa như cũng qua được một nửa rồi, ở hiện thí còn chưa đến đông chí. Thu Thu xuyên đến thế giới này tổng cộng chỉ có hơn nửa năm, thế nhưng trong sách đã là mấy năm Tồi.

Cảm giác giao thoa này vốn dĩ khiến cho người ta rất có cảm xúc, đặc biệt là sau khi cảm ngộ được thời gian, càng hình thành nên một loại lĩnh ngộ nắm chắc phương hướng vận hành.

Tuy rằng hiện giờ còn chưa lĩnh ngộ ra được điều gì.

Mấy ngày này nhận được hai đơn chuyển phát nhanh, một là vé vào cửa của đêm hội biểu diễn piano, một là sách mẫu mới mà nhà xuất bản gửi tới.

Vé vào cửa nhanh như vậy đã gửi đến cũng không nằm ngoài dự: liệu, ngược lại sách mẫu cũng nhanh như vậy khiến cho Sở Qua kinh ngạc, ngọn lửa nhỏ luyện đan bảy ngày, Thu Thu trở về năm ngày, trước sau cũng chỉ có mười hai ngày, lại đã in xong rồi, hiệu suất như thần...

Nhìn thời gian cách buổi biểu diễn vân còn mấy tiếng đồng hồ, Sở Qua liền mở sách thực thể mới ra, thử thăm dò thời gian.

Bản thảo nguyên tư nguyên vị xem thật là thoải mái... cho dù là có vài câu từ hiện giờ thoạt nhìn quả thực là có thể sửa sang một chút, thậm chí ngay cả tình tiết Sở Qua cũng từng nghĩ sau này tìm thời gian sửa đổi lại, dù sao bất kể thế nào cũng không đến lượt người khác sửa.

Dựa vào sô pha mở sách ra, nhìn từng chữ từng câu quen thuộc, ánh mắt của Sở Qua rất nhanh đã bắt đầu mê mang.

Hắn biết trong sách có một thế giới.

Thế giới do hắn sáng tạo ra.

Từng câu từng chữ, chính là từng viên gạch từng viên đá. Mặt đất mở rộng, bầu trời như tranh vẽ, có núi non vờn quanh, từng nhân vật ở trong thiên địa từ mơ hồ đến rõ ràng, bút mực tranh vẽ bắt đầu có sắc thái, dân dần có tiếng người vang vọng, có bò kêu chó sủa, truyền đến trong bờ ngang ruộng dọc.

"Tỷ lệ phân biệt" cũng cao hơn nhiều so với phiên bản bị cắt sửa kia, cũng không bị kẹt nữa...

Ở trong thôn trang nhỏ, Sở Thiên Ca nhỏ tuổi đang chạy trốn trên bờ ruộng, theo sau là một tiểu cô nương đang chảy mũi: "Thiên ca ca chờ muội với..."

Lang ky trúc mã đến, liễu sàng lộng thanh mai.

Đây là khởi nguồn của câu chuyện, đáng tiếc sau này không có vai diễn của tiểu cô nương này nữa. Vai diễn bị xoá, người vẫn còn. Đáng tiếc không còn suy nghĩ "nhân vật vô hiệu" nữa, bản thân Sở Qua cũng không biết tiểu cô nương này hiện nay đang ở đâu.

Sở Qua biết trong lòng mình vẫn luôn chấp niệm điều gì.

Tuy rằng lúc ở trong sách với Thu Vô Tế biểu hiện rất thản định, thực tế thái độ của Sở Thiên Ca đối với hắn mà nói thật sự vô cùng vô cùng quan trọng... đối với cả thế giới mà nói cũng vô cùng vô cùng quan trọng. Quian trọng đến mức hắn thậm chí không dám trực tiếp ngả bài với Sở Thiên Ca, vẫn luôn bên cạnh quan sát.

Sở Qua lặng lẽ ghi nhớ khí tức của tiểu cô nương, trực giác mách bảo tương lai sẽ có tác dụng.

Sở Thiên Ca thời thơ ấu bỗng nhiên kỳ quái ngẩng đầu lên nhìn trời, gãi đầu.

Tiểu cô nương cuối cùng cũng đuổi được hắn, ôm lấy hắn nói: "Bắt được huynh rồi."

Cảm giác kỳ quái vừa mới sinh ra của Sở Thiên Ca bỗng nhiên biến mất vô ảnh vô tung, thở dài một câu rất nhỏ: "Quả nhiên, nữ nhân chỉ sẽ ảnh hưởng đến tu hành." "Đừng nằm mơ nữa Thiên ca ca, tiên nhân đến khảo hạch ngày mai mới đến, huynh còn không đi chăn bò, Bàn Hổ đầu thôn sẽ đánh huynh đó..."

"Bàn Hổ, thật buồn cười, còn không bằng gọi là Thiết Đản..." Sở Thiên Ca tiếp tục nói: "Còn tiên nhân khảo hạch, bài của mười năm trước thôi. Thế giới này sao lại thổ thổ... bỏ đi, thổ chút không có gì không tốt, thuộc bài dễ làm."

Tiểu cô nương: "Thiên ca ca huynh đang nói lung tung gì vậy."

Sở Qua mỉm cười.

Gia hoả này, thực sự vẫn luôn rất phản nghịch.

Chung quy là cái "linh hồn của địa cầu xuyên không".
Bình Luận (0)
Comment