Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 601 - Chương 600: Lại Thăm Dò Thời Gian (2)

Chương 600: Lại thăm dò thời gian (2) Chương 600: Lại thăm dò thời gian (2)Chương 600: Lại thăm dò thời gian (2)

Thế nhưng lúc này mới mấy tuổi, đã có phản ứng mẫn cảm như vậy với "Thiên Đạo", thật sự là thiên phú, thời khắc hắn làm nhân vật chính, tự nhiên có thuộc tính như vậy sao?

Có điều hắn rốt cuộc là không đoán được thế giới này là sách của người khác, chỉ cho rằng xuyên đến một thế giới tiên hiệp tương đối truyền thống... phản ứng đối với "Bàn Hổ' là vai diễn, chứ không phải là "đâu có tácc giả nào lại đặt cái tên không để tâm như vậy".

Không biết hiện giờ hắn nghĩ thế nào.

Liệu có đang hồi ức lại hay không, thực ra sớm đã có kẽ hở khắp nơi rồi?

Đợi đã.. Sở Qua đột nhiên có ý tưởng đột phá, thực ra "khai thiên tích địa" không phải là hiện tại, suy cho cùng Thu Vô Tế người ta cũng ở đây sống hơn vạn năm rồi, nếu như từ câu chuyện lúc này bắt đầu nhìn về phía trước, có thể nhìn thấy cái gì không? Có thể nhìn thấy mở đâu chân chính của sáng thế kỷ không?

Đó mới là nghiên cứu triệt để từ đầu đến cuối với thế giới này.

hắn thử di chuyển tâm mắt về phía trước.

Kẹt rồi, ngược lại không về được.

"Đừng ngược lại trở về khuôn mặt của Thành Long trong VCD đó, cầu xin rồi... đúng rồi, ta muốn gặp Thu Thu, luôn có thể."

Sở Qua ngưng tụ tất cả tinh thần, cố gắng.

Màn đen rồi. Sở Qua: "..."

Không đúng, không thể cưỡng ép. Nếu xem Thu Thu, là có quỹ tích mà theo, nàng có lưu lại tự truyện! Sở Qua thử nhớ lại nội dung tự truyện của Thu Thu, dân dần vuốt về phía trước.

Quả nhiên "màn đen' kẹt lại, sau đó lại từ từ có sắc thái, dân dân nhìn thấy bên bờ sông, Thu Vô Tế khi còn trẻ đang đứng bên bờ sông, tay cầm Cô Hồng Kiếm, nhìn về xa xăm.

Miêu tả không quá khách quan... Thu Vô Tế thời kỳ tay cầm Cô Hồng Kiếm đã là tiên đạo đại thành rồi, dung nhan vĩnh trú, bê ngoài không có bất kỳ khác biệt gì so với hiện tại. Thế nhưng Sở Qua vẫn là cảm thấy "trẻ tuổi", đại khái là bởi vì thiếu đi chút khí chất khi thời gian dài làm tông chủ, có chút khí giang hồ.

Đây là kiếm hiệp Thu Thu trong miêu tả của nàng à...

Gió thu phần phật thổi qua, mang theo một sợi tóc bay lướt qua mặt, Thu Vô Tế đưa tay vuốt ra sau tay.

Động tác này, tim của Sở Qua đập mạnh hơn một chút.

Ánh mắt của Thu Vô Tế lập tức sắc bén, nhìn vào bầu trời: "Ai?"

Cô hồng lướt ảnh, không ai trả lời.

Thiên Đạo rau gà đã thoát khỏi sách rồi, hai mắt còn đang xoay tròn.

Thu Vô Tế tìm kiếm không thấy, thấp giọng tự nói: "Thời khắc mênh mang mờ mịt đó, dường như nhìn hết vạn cổ trường hà."

"Đây chính là Thiên Đạo sao? Điểm cuối mà ta truy cầu cả đời này, quả nhiên khiến người ta vô cùng hướng tới."

Nàng một lần nữa nhìn vào điểm cuối của dòng sông, nước sông lững lờ, chậm rãi chảy qua, chảy đến chân trời, dườngn hư đổ vào trong lồng ngực của trời.

"Theo nước trời đi Thu Vô Tế, từ nay về sau, khắc sâu ở đây."

Nếu như Thu Vô Tế biết Thiên Đạo mà mình hướng về nhất chẳng qua chỉ là tên dê xồm bởi vì nhìn thấy nàng vuốt tóc mà tim đập nhanh, một tiểu gà rau bị một câu hỏi lớn tiếng doạ cho sợ hãi, không biết liệu nàng có hối hận chết thơ hiệu này của mình không.

Theo gà theo chó hình như cũng còn tốt hơn là đi theo Thiên Đạo nát này...

Bên đó Sở Qua đầu óc choáng váng day huyệt thái dương, quả nhiên trang bức một câu "hồi tưởng thời gian trường hà nhìn hết vạn cổ bể dâu", nói tới ngưu bức, không phải là người bình thường có thể làm được. Sau khi cắn thuốc đột phá vẫn còn khó như vậy, không nhìn mấy phút đồng hồ rồi mà vẫn cảm thấy như đổ bệnh một trận, tinh thân mệt mỏi, còn có chút đau đầu.

Sở Qua trực tiếp từ trong phòng của Thu Vô Tế ở trong sách hiện giờ móc ra một viên Quy Nguyên Đan để ăn, khôi phục tỉnh thần.

Thu Vô Tế: "2"

Sở Qua lại đưa tay vào sờ một chút, Thu Vô Tế cảm thấy có một bàn tay vô hình đang lướt qua trán mình, giống như đang vuốt tóc giúp nàng.

Thu Vô Tế ngây ngốc: "Anh đang phát cái xuân gì vậy?"

Sở Qua đâu thể nói cho nàng biết là nhìn thấy Thu Vô Tế kiếm hiệp thanh xuân nghìn năm trước, bị ghẹo ngay, chỉ đành giả chết không nói.

Thu Vô Tế nhìn trái nhìn phải, cắn môi dưới nói: "Các trưởng lão đầu đang ở bên núi đợi họp, anh còn mò mẫm nữa em đánh anhI"

Còn có người ở đây? Vậy càng không có ý tứ sao?

Ách bỏ đi, nhìn mặt của Thu Vô Tế cũng đỏ bừng rồi, cẩn thận thật sự bị nàng chém thật, bất cứ lúc nào nàng cũng có thể phân hồn ra đây ngay...

Sở Qua dừng hành vi quấy rối lại, căn đan dược khôi phục một lát, cảm thấy tinh thần tốt hơn nhiều rồi, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, thời gian cũng không chênh lệch nữa rồi.

Hôm nay thăm dò đến đây thôi, ăn tối sớm một chút, rồi đi nghe ca nhạc nghỉ ngơi một chút.

Xem xem nhà dương cầm quốc tế kia có mấy cái bàn chải.
Bình Luận (0)
Comment