Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 602 - Chương 601: Tình Cờ Gặp Gỡ (1)

Chương 601: Tình cờ gặp gỡ (1) Chương 601: Tình cờ gặp gỡ (1)Chương 601: Tình cờ gặp gỡ (1)

Hoa đăng mới lên.

Sở Qua lái xe đến sân khấu ca kịch nơi Robin biểu diễn.

Phong cách chính là phong cách, buổi hoà nhạc của minh tỉnh khác tổ chức ở sân thể dục, của người này thì ở sân khấu ca kịch.

Có nghĩa không có nhiều chỗ ngồi, cũng có nghĩa là cực kỳ ít người, người đến nghe loại diễn tấu piano này vốn dĩ chính là số ít trong số ít, toàn là "nhân sĩ T†âng trên" hoặc là âm nhạc văn thanh.

Sở Qua cả hai đều không phải, từ khi cùng Thu Vô Tế đàn sáo hoà tấu nhiều lần, miễn cưỡng mới tính là vế sau, thế nhưng như lời Thu Vô Tế nói, nếu như mọi người muốn nghe cũng là đi nghe nhạc hội quốc phong. Nghe một khúc piano Chopin Mozart, còn thật sự không có nhiều cảm giác lắm.

Thái dương xuân bạch tuyết rồi... coi như là nghỉ ngơi đi...

Quả nhiên kiểm vé vào trong, số người cũng không đông, đại khái chỉ có khoảng hai phần ba ghế ngồi, nhưng số người như vậy đã nhiều hơn trong tưởng tượng của Sở Qua rồi.

Chẳng trách Long Tư Giai lại dễ dàng lấy được vé như vậy.

Vị trí của Sở Qua không trước không sau, còn là góc tương đối vắng, đi qua mấy vị trí không có người, ngược lại còn rất tự tại. Sở Qua thoải mái ngồi dựa vào ghế chợp mắt, trong đầu còn đang nhớ lại cảm giác thăm dò thời gian trong sách.

Sở Thiên Ca thời niên thiếu, kiếm hiệp Thu Thu...

Tiếp tục đi về quá khứ có phải là có thể nhìn thấy đệ tử Thu Thu của Vân Tế Tông, Thu Thu khi còn trẻ non nớt, thiếu nữ ngây ngô Thu Thu, Thu Thu trẻ con mặc tã chảy nước mũi...

Em còn muốn từ trong tấm ảnh cũ nhìn thấy em mặc tã à, xem ra cần anh trước tiên xem em mặc tã rồi haha.

Đang nghĩ như vậy, đầu mũi truyền đến hương thơm. Sở Qua vô thức mở mắt ra nhìn, hồn cũng bị doạ cho rơi mất nửa phần rồi.

Cố Nhược Ngôn đứng ở bên cạnh kinh ngạc nhìn hắn: "Sao anh lại ở đây?"

Sở Qua càng cạn lời, nói: "Anh mới muốn hỏi vấn đề này đó được không, anh là người Nam Giang đến xem biểu diễn của Nam Giang rất kỳ lạ sao? Em là quan kinh thành, sao lại ở đây?" Cố Nhược Ngôn nhìn trái nhìn phải, lắc đầu không trả lời, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Sở Qua.

Sở Qua vô thức ngồi né sang bên.

Cố Nhược Ngôn ngược lại cười nói: "Ôi, em là hồng thuỷ mãnh thú gì sao?"

Sở Qua cũng sắp khóc rồi: "Bạn gái anh là bình dấm chua, còn chưa cùng cô ấy đi nghe hoà nhạc, kết quả lại cùng em nghe, đừng có bẫy anh, sẽ chết người đó..."

Cố Nhược Ngôn cạn lời nói: "Em là đến làm công vụ, hay là anh đi?"

Sở Qua: "...

"Nhiều người như vậy đang nghe buổi hoà nhạc, bạn gái anh ăn hết được hũ dấm lớn như vậy sao? Không nhìn ra, người cao mã đại lại kinh sợ như vậy." Cố Nhược Ngôn liếc xéo hắn, không nói tiếp nữa, trên mặt hình như viết lúc trước không nhìn trúng anh là có nguyên nhân.

Sở Qua: "Đù."

Hắn bất đắc dĩ ngồi lại ghế: "Em ngồi vị trí này à?"

"Đúng vậy." Cố Nhược Ngôn nghiêm mặt nói: "Ai muốn ngồi cùng anh hay sao?"

"Thật sự trùng hợp như vậy à, ai sắp xếp vậy?"

"Ngược lại không phải, vé này là em tự mình mua."

Sau mấy câu đối thoại, sự lúng túng của hai người tốt xấu gì cũng bớt đi mấy phần, Cố Nhược Ngôn lại nói tiếp: "Tốt xấu gì cũng là người quen, ngồi cùng nhau cũng có thể nói chuyện, em là con gái còn không sợ lời ra tiếng vào, anh thật lắm chuyện."

Một đấm này... bỏ đi, hình như cũng có lý như vậy, đây mới là thật sự trong sạch, cố ý né tránh mới gọi là trong lòng có quỷ.

Sở Qua móc điện thoại ra bắt đầu gửi tin nhắn wechat.

Cố Nhược Ngôn hiếu kỳ hỏi: "Sao thế?"

Sở Qua nói: "Tôi báo cáo với bạn gái một chút, sau này dễ giải thích."

Cố Nhược Ngôn: '..."

Trong lòng hai người đều cực kỳ chán.

Đợi Sở Qua báo cáo xong, hai người mắt to trừng mắt nhỏ nhìn một lát, mới tính là đi vào vấn đề chính. Sở Qua hỏi trước: "Em đến làm việc công, ý là nói Robin đại sư có vấn đề sao, hay là chẳng qua chỉ đang thu thập tin tức dị năng của em?” "Anh quên rồi sao? Chuyện ở Ma Đô, là anh nói với em đối phương của chúng †a có thể là nhà âm nhạc."

Sở Qua suýt chút nữa quên mất, hoá ra đây vẫn là tự mình dẫn tới.

Cố Nhược Ngôn nói: "Được nhiên nhà âm nhạc nhiều như vậy, chúng ta không thể nào phán đoán được. Cái này đưa đến cửa, cũng nên quan sát, em thấy anh cũng là đến vì điều này."

"ừm" Sở Qua nói: "Anh là một bách tính bình thường, chỉ có thể âm thâm quan sát, sao vậy bọn em cũng sợ như vậy à?"

"Bọn em cũng không thể bắt khách nước ngoài đến hỏi, chỉ có thể quan sát trước. Người nước ngoài khác cũng có đồng nghiệp của bọn em quan sát, Robin người này tương đối quan trọng, nên tự em đến. Trạm Nam Giang là trạm đầu tiên của hắn ở trong nước, em có khả năng còn cần phải quan sát hắn thê mấy trạm nữa..."

"Thật phiền phức, đối với bọn anh sao lại trực tiếp hỏi luôn? Người nước ngoài chính là ngưu bức sao?" Sở Qua âm thầm trách cứ.
Bình Luận (0)
Comment