Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 603 - Chương 602: Tình Cờ Gặp Gỡ (2)

Chương 602: Tình cờ gặp gỡ (2) Chương 602: Tình cờ gặp gỡ (2)Chương 602: Tình cờ gặp gỡ (2)

"Nói chút đạo lý, bọn em có lúc nào trực tiếp bắt ai trong các anh đến hỏi chưa?" Cố Nhược Ngôn tức giận nói: "Người khác không nói, chỉ nói bạn gái đó của anh, biểu hiện vô cùng cổ quái, bọn em hỏi rồi sao? Anh còn hỏi những người của Nhà Đen nữa, bọn em nào có điều tra qua? Dị năng của Chu Manh Manh trước khi cô ấy biểu hiện bọn em cũng không biết. Ngược lại, đối với những người nước ngoài đó bọn em mới đề phòng hơn, mới sẽ có em đích thân đến canh chừng."

"Ách..." Sở Qua nghĩ thấy cũng đúng, hình như là bản thân mình không khách quan.

Nghĩ như vậy liền có chút cảm giác trách nhiệm công dân, ưỡn ngực nói: "Vậy anh giúp em. Một người nước ngoài nát tính là gì..."

Cố Nhược Ngôn cười như không cười nhìn hắn một cái, không nói gì.

Sở Qua nói: 'Một mình em sao? Em chắc hẳn không phải kiểu chiến đấu, ngộ nhỡ xảy ra chuyện gì thì sao?"

Cố Nhược Ngôn nói: "Nguyệt Ảnh ở trong bóng tối."

Sở Qua: "... Nguyệt Ảnh hiện giờ hợp tác với em sao? Tính là thuộc hạ của em?”

"Thực ra bọn em không cùng bộ phận, có điều Nguyệt Ảnh là do em dẫn dắt vào, em đương nhiên là tương đối thích hợp tác với cô ấy." Cố Nhược Ngôn nói: "Nếu anh từng muốn cuộc sống bình thường, những chuyện này anh vẫn nên đừng can thiệp quá nhiều..."

Sở Qua nói: "Em đây tính là quan tâm hay là coi thường vậy?" Cố Nhược Ngôn cười cười nói: "Sợ anh bị bạn gái đánh."

Sở Qua: "..."

Trong lúc nói chuyện, đèn bỗng nhiên tắt.

Vốn dĩ mọi người đang nói chuyện riêng bỗng nhiên an tĩnh lại, hai người Sở Qua cũng dừng cuộc nói chuyện lại, nhìn về phía sân khấu.

Một ánh đèn chiếu vào một góc của sân khấu, xuất hiện một chiếc đàn piano, một người da trắng trung niên cao lớn anh tuấn đang ngồi bên chiếc đàn piano, ấn một cái vang lên âm thanh đầu tiên.

Ngón tay xoè ra, một bài nhạc như nước chảy mây trôi mà vang lên.

Nhà hát yên lặng không có tiếng người, bắt đầu lắng nghe.

Sở Qua và Cố Nhược Ngôn cũng không nói gì, cũng dựa vào ghế lặng lẽ lắng nghe.

Bất kể là lập trường gì, mục đích gì, bản thân âm nhạc là vũ khí rất có lực lượng, có thể khiến người ta nguyện ý cảm thụ và lắng nghe.

Đặc biệt là những ca khúc kinh điển như vậy, ở dưới sự đàn tấu của nhà piano nổi danh thế giới, chỉ cần mấy giây, là có thể khiến người ta trực tiếp đắm chìm rồi.

Sở Qua cần phải thừa nhận kẻ này đánh đàn thật sự rất hay, tối thiểu là nghe hay hơn bản thân hắn thổi sáo ngày ngày bị Thu Thu mắng là vụng về.

Thế nhưng với ánh mắt thưởng thức của Sở Qua mà nhìn, người này thật sự không nhất định vượt qua được đàn cổ của Thu Thu... suy cho cùng lão thái thái vạn năm... Đương nhiên nhạc khí không giống cũng không dễ so sánh, Sở Qua cũng tự nhiên thiên vị nên không thể khách quan được.

Tóm lại độ đắm chìm của hắn sẽ nhẹ hơn người khác rất nhiều, trong lúc người khác đang trâm mê trong âm nhạc, hắn bắt đầu đánh giá Daniel Robin.

Ông chú da trắng đẹp trai điển hình, dáng vẻ lại có chút giống với Tom Cruise, không thể không nói vẫn là rất có mị lực. Sở Qua vô thức đem Mê Hiểu Lâm đối ứng với hắn, muốn xem có xứng đôi hay không, chợt tự mình không nhịn được mà bật cười, có gì mà xứng đôi hay không xứng đôi để nói chứ, cho dù thật sự là hắn, người ta cũng không phải là tình nhân.

Còn về dị năng ba động...

Không cảm ứng ra được. Sở Qua quay đầu nhìn Cố Nhược Ngôn, Cố Nhược Ngôn đang nhíu mày nhìn lên khán đài, như có điều suy nghĩ.

"Thế nào?" Sở Qua thấp giọng hỏi: "Em làm công việc này thời gian dài, kinh nghiệm phong phú, nhìn ra được gì chưa?"

"Chưa..."

"Đọc Tâm đâu? Đọc ra được gì không? Nếu như hắn là người dị năng cực kỳ cường đại, có phải là có thể ngăn cản được Thuật Đọc Tâm của em?”

"Đúng." Cố Nhược Ngôn liếc mắt nhìn hắn một cái nói: "Giống như bạn gái anh vậy."

Sở Qua nghiêng đầu.

Cố Nhược Ngôn nói tiếp: "Bất kể hẳn có dị năng hay không, chí ít lúc này cũng không che giấu điều gì, em có thể đọc ra được tâm trí hẳn lúc này đang đắm chìm vào âm nhạc, trong tư duy toàn là âm phù phi dương."

Cho nên hôm nay đến quan sát, tương đương với tặng không tiền vé vào cửa à? Ồ không đúng, mình không mất tiền.

Sở Qua xuất thân nhìn khán đài, thâm nghĩ lão tử đường đường là giả Hoá Thần, theo lý còn mạnh hơn Cố Nhược Ngôn, nếu bản thân cũng không nhìn ra, vậy thì đoán chừng thật sự là không có vấn đề.

Chưa chắc là như vậy...

Từ kinh nghiệm hợp tấu với Thu Thu, Sở Qua biết rất rõ ràng, âm nhạc không nhất định cần phải có dị năng gì hoặc công pháp đặc biệt gì, chỉ cần bạn đủ chìm đắm với đạo này, bản thân âm nhạc chính là một loại năng lực, có thể dẫn phát hỉ nộ ai lạc của mọi người, điều động các loại tâm tình của con người, đưa vào trong các loại ý cảnh khác nhau.

Như vậy liệu có ai, có thể đơn thuần dùng bản thân âm nhạc, để tẩy não thôi miên không?

Sở Qua nhìn xung quanh, không biết có phải nghỉ ngờ quá hay không, hắn luôn cảm thấy mọi người xung quanh có ánh sáng của cuồng nhiệt và si mê.
Bình Luận (0)
Comment