Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 604 - Chương 603: Từ Thiện Của Ai (1)

Chương 603: Từ thiện của ai (1) Chương 603: Từ thiện của ai (1)Chương 603: Từ thiện của ai (1)

"Cô có cảm giác thấy không?" Sở Qua hỏi Cố Nhược Ngôn: "Tâm tình bị âm nhạc kích phát đồng cảm."

Cố Nhược Ngôn: '..."

Sở Qua hiếu kỳ: "Thế nào?"

"Tôi không hiểu âm nhạc, khuông nhạc cũng không biết." Cố Nhược Ngôn nghiêm mặt nói: "Cho nên tôi chỉ có thể cảm thấy ôi chao thật dễ nghe."

Sở Qua suýt chút nữa thì cười ra thành tiếng.

Cố Nhược Ngôn khí chất tri thức, công việc cũng là chuyên ngành biên soạ, Cố Nhược Ngôn trong suy nghĩ của hắn vẫn luôn là một người tư văn nghệ phạm. Suy nghĩ kỹ lại cũng thật sự là chưa chắc, giống như bản thân học hành nghiêm chỉnh, đối với âm nhạc cũng chỉ biết một chút da lông bên ngoài, hai thứ này không có liên quan lớn lắm. Mà trong thể chế này của Cố Nhược Ngôn, nói không chừng nội tâm còn tương đối thổ...

Cũng không khác biệt nhiều với hôm trước măng mấy người của nhà xuất bản cùng với tương tưởng quan niệm tác hiệp Trần Bá Trung của bọn họ, ha ha ha, nghĩ như vậy ngược lại cũng thấy đáng yêu, chị gái nhỏ xinh đẹp đáng yêu thật ra là một bà dì quê mùa.

"Anh có biểu cảm gì vậy?" Cố Nhược Ngôn liếc mắt nhìn hẳn: "Vừa rồi bài đó tốt xấu gì tôi cũng biết là "Thư gửi Elise", hiện giờ bài nhạc này là gì anh có biết không?"

Sở Qua ưỡn ngực nói: "Tôi cũng không biết." Hai người đều cười, Cố Nhược Ngôn nói: "Thế nhưng tôi có thể cảm nhận được bài nhạc này hàm chứa sự đau thương, nếu nghiêm túc lắng nghe, tâm Tình sẽ hạ xuống."

Sở Qua gật đầu nói: "Đây chính là sức mạnh của âm nhạc, khiến cho tâm tình đồng cảm. Chúng ta không hiểu rõ cái này lắm, cũng chỉ có thể cảm nhận được bề ngoài thô thiển, người chân chính hiểu về âm nhạc, có thể sẽ lĩnh hội được ý cảnh trong đó mà say mê."

Cố Nhược Ngôn quay đầu nhìn xung quanh, ngạc nhiên phát hiện lại đã có người rơi lệ.

Khoa trương như vậy sao?

Xem tiết mục tỉ vi, lúc ca sĩ hát máy qua thường quay xuống dưới đài quay cảnh người xem rơi lệ, Cố Nhược Ngôn trước nay cảm thấy đó là một đám diễn viên. Thế nhưng lần này không có máy quay, không cần phải diễn, bản thân Cố Nhược Ngôn cũng biết quả thực là tâm tình sa sút thương cảm, có thể thấy cảm nhận của người khác là chân thật.

Đây chính là lợi hại, mới khai mạc có hai - ba ca khúc, đã có thể thao túng lòng người rồi, hơn nữa lại vẫn không có dị năng ba động, chỉ là sức mạnh âm nhạc thuần tuý.

Dù sao hai kẻ quê mùa như mình, bởi vì không hiểu âm nhạc nắm cho nên ảnh hưởng không lớn.

Cố Nhược Ngôn nghĩ đến đây có chút buồn cười, trong lòng cũng có cảnh giác.

Sức mạnh âm nhạc thuần tuý đã như vậy, một khi hắn thật sự có dị năng gia nhập vào trong đó thì sao? Sẽ dẫn đến kết quả gì? Trình bày âm nhạc không chỉ là ý cảnh của đơn khúc, điểm nhấn của cả buổi hoà nhạc đều nằm ở nghệ thuật, mấy ca khúc liên tiếp càng bi thương, dường như bài này đến bài kia khiến lòng người bị kéo đến đáy biển thâm sâu nhất, không thấy ánh mặt trời, tràn đây tuyệt Vọng.

Trong lúc cả nhà hát đã đều là vệt nước mắt, thời khắc chạm đáy nhất, đè nén nhất, một luồng ánh sáng khẽ rơi xuống, giống như có thiên sứ đưa tay vào trong biển, kéo người chết chìm trong biển ra khỏi biển.

Hai tay ấm áp đó, ánh sáng nhu hoà đó, cứu vớt nội tâm tuyệt vọng.

Vì vậy mặt trời mọc, đàn chim xoay quanh, vui vẻ ca hát, tâm linh của cả con người được tẩy rửa và cứu rỗi.

với tu dưỡng âm nhạc của Sở Qua cũng có thể rất nhẹ nhàng mà cảm nhận được như vậy, lúc nhìn sang người bên cạnh, thần thái trên mặt quả thực giống như nhìn thấy chúa .Jesu.

Tiếng đàn dần nhỏ lại, cuối cùng là im lặng/

Tất cả người ngồi dưới khán đài đầu đứng lên, tiếng vỗ tay vang mãi không dứt.

Sở Qua, Cố Nhược Ngôn cũng theo trào lưu mà đứng dậy võ tay, thần tình của hai người ngược lại cũng có chút ngưng trọng.

Cố Nhược Ngôn thấp giọng nói: "Buổi hoà nhạc trước kia cũng không thấy đáng sợ như vậy..."

Sở Qua nói: "Cô từng nghe mấy buổi hoà nhạc rồi?"

Cố Nhược Ngôi: '..." "Tôi nghe người ta nói từng đi xem buổi biểu diễn của minh tinh rất nhiều người đều sẽ trở thành fan cuồng, có thể gần như vậy đi." Sở Qua thấp giọng nói: "Thế nhưng cái này quả thực có chút khó hiểu, chúng ta cũng là người dị năng rất khá, lại cũng không thể khống chế được tâm tình, người bình thường thì làm thế nào?"

Cố Nhược Ngôn nói: "Càng hiểu âm nhạc càng hiểu đạo, chỉnh thể hoàn hảo, người bình thường không hiểu nhiều như vậy, nhiều nhất hình thành lên clup fan. Chỉ cân không phải là chuyện dị năng, thì không thuộc tôi quản."

"Hình thành fan clup là rất lợi hại rồi." Sở Qua vừa rồi tự mình thử thanh ma kiếm này, lòng còn sợ hãi. Thâm nghĩ quần thể fan hâm mộ của thế giới này, nếu như thật sự có thể hiệu triệu lại không biết sẽ là hiệu quả gì. Có điều quả thực Cố Nhược Ngôn nói không sai, bình thường thì đều không có gì, chỉ cần không liên quan đến dị năng đều không tính là chuyện gì.

Lại thấy trên đài Daniel Robin cuối cùng cũng đứng lên, cầm micro nói: "Các quý cô, quý ngài thân mên, chào buổi tối mọi người."

Tiếng Trung nói rất rõ ràng, mọi người đều hoan hô: 'Tiếng Trung này nói rất tốt! Robin em yêu anh."

Sở Qua "khà" một tiếng.

Cố Nhược Ngôn hiếu kỳ nói: "Anh sao lại bất mãn như vậy, người ngoại quốc cũng học tiếng Trung, lẽ nào không phải là chuyện tốt sao?"

Sở Qua nói: "Chuyện tốt là chuyện tốt, có cái gì đặc biệt đáng để biểu dương chứ? Cô nói tiếng Anh tốt, đi Anh, Mỹ sẽ được khen sao? Đến Trung Quốc kiếm tiền, biết tiếng Trung không phải là điều nên làm sao? Không biết tiếng Trung đến làm gì?"
Bình Luận (0)
Comment