Chương 605: Vô công rồi nghề q)
Chương 605: Vô công rồi nghề q)Chương 605: Vô công rồi nghề q)
Sở Qua cảm thấy lão đầu này có ý tứ, lúc này trong bâu không khí liếm Robin càng giống như hạc giữa bầy gà, đối phương đại khái cũng nhìn bọn họ như vậy.
Có điều người khác liếm là có nguyên nhan, buổi hoà nhạc vừa rồi mang đến tâm tình cuông nhiệt cho người ta còn chưa tan biến, Sở Qua có thể lý giải được biểu hiện của những người ở đây, ngược lại lão đầu này mới là kỳ quái.
"Vị lão bá này chẳng lẽ cũng giống như chúng tôi, nghe không hiểu bao nhiêu nội hàm âm nhạc ư?' Sở Qua không nhịn được hỏi.
Ông lão sửng sốt, cười vui vẻ nói: "Hoá ra hai người cũng vậy à. Mẹ nó tôi thấy dáng vẻ bọn họ nước mắt đầy mặt, thật sự thấy kỳ quái, nghe thôi mà cũng có chút mất mát khó chịu, còn khóc nữa? Có mấy người tôi còn rất thân, năm đó mẹ chết cũng không thấy khóc thành dạng này, tôi cũng không tiện hỏi."
Sở Qua ngạc nhiên bật cười, hỏi: "Lão bá không thích nghe âm nhạc, sao lại chạy đến đây? Vé vào cửa rất đắt."
"Cái này cậu không hiểu rồi, cậu coi ở đây đều là người thích nghe nhạc sao? Tôi quen biết mấy người, biết hát mấy câu phượng hoàng truyền kỳ cũng không tệ rồi, lúc nào thấy bọn họ đi nghe nhạc piano chứ..."
".. phượng hoàng truyền kỳ không tệ, thật sự có buổi diễn sướng của bọn họ tôi ngược lại cũng muốn nghe."
Ông lão dùng lực vỗ vai Sở Qua: "Có nhãn lực."
"Cho nên ông đây là?"
"Bởi vì rất lâu ròi không có buổi hoà nhạc nào lớn đến mấy nghìn tấm vé, con trai tôi cố ý làm một tấm tặng tôi, nói mở mang kiến thức về diễn tấu piano đỉnh cấp thế giới, giải toả tâm trạng."
"Hoá ra bán được giá đắt là tác dụng này?"
"Cũng không phải, trên thực tế người chân chính mua vé không có nhiều, phần lớn là tặng vé, tặng cho các nhân sĩ có sản nghiệp có thể liên quan đến công viên trên biển, bằng không làm gì có chuẩn xác như vậy." Ông lão cười khà khà nói: "Còn về cái khác, đắt như vậy còn có thể thật sự mua được vé, hoặc là người thật lòng yêu thích, hoặc là người đốt tiền, tôi thấy đối với hắn đều có tác dụng." Sở Qua nói: "Có tác dụng... lão bá có hàm ý khác?"
"Cậu nói âm nhạc của hắn có thể cảm hoá lòng người, tôi thì hiểu rõ vài chuyện rồi." Ông lão quay đầu nhìn cuộc đấu giá, thấp giọng nói: "Cái này tiến hành đồng bộ có chút ý tứ... nơi này có người chỉ là nể mặt của bí thư trưởng mà diễn trò đầu tư, mà có người thì thật sự thích âm nhạc, bị âm nhạc làm thành "theo đuổi sao" rồi... còn về mấy người ít ỏi chúng ta cũng không tính là gì, người †a cũng không quan tâm."
Sở Qua nói: "Cho nên làm công viên trên biển, vì sao phải dùng phương pháp cấp tiến mà lại có chút bí hiểm như vậy, là không nhận ra người hay là vội vã đầu tư?"
"Ai biết được chứ? Người ta tự có suy nghĩ riêng." Ông lão cũng không để trong lòng nói: "Quá nửa là Robin đó sẽ không ở lại quá lâu, đêm nay trước tiên lập hình tượng, sau này chắc chắn chính là trợ lý đoàn đội của hắn sẽ tiếp nhận phụ trách."
Sở Qua phì một tiếng: "Xúi quẩy, tự cho rằng buổi hoà nhạc cao nhã, đều là có mục đích."
"Cho nên cậu trai trẻ cậu cũng không quá hiểu âm nhạc, đến đây làm gì? Hoặc là nhận vé tặng của trưởng bối? Cậu là con cháu nhà nào? Có lẽ tôi quen biết đấy?"
"À, tôi chính là kiểu đến xem diễn xuất đắt như vậy thì trâu bò đến mức nào, kiểu tiền nhiều đốt tiền thôi."
Ông lão cười lớn.
Hai người cụng ly, một hơi uống cạn. Sở Qua không định hỏi ông là ai, ông lão nhìn như muốn hỏi, cũng trong nụ cười mà tiêu tán đi ý định này, khong cần hỏi nữa.
Cho đến khi ông lão rời đi, Cố Nhược Ngôn mới bất đắc dĩ đi đến bên cạnh hẳn nói: "Này, anh không biết ông ta là ai à?"
Sở Qua sửng sốt: "Tôi cần biết ông †a là ai sao?"
"Anh hễ mà xem nhiều tin tức một chút, chắc cũng biết Trình Quang Diệp tiên sinh nhà âm nhạc nổi tiếng nhất Nam Giang chúng ta."
Sở Qua: "... ngại quá tiên sinh kiểu này tôi quả thực không quen ai cả, hoặc là cô nói nhà xí nghiệp lớn gì đó nói không chừng tôi còn từng xem tin tức thấy. Lại nói ông ấy còn nói với tôi ông ấy không hiểu âm nhạc..."
"Anh cũng tin, người ta chẳng qua chỉ khiêm tốn thôi, lẽ nào nói với anh rằng ông ấy rất lợi hại sao?" Cố Nhược Ngôn bực mình nói: "Đến nghe loại âm nhạc này là biết, trưc mấy kiểu như hai người nói ra, đương nhiên còn có một loại nữa là nhà âm nhạc chân chính."
Sở Qua: "Đù, vậy sao ông ấy không bị buổi hoà nhạc cảm nhiễm tâm tình?"
"Liệu có một khả năng, trình độ âm nhạc của ông ấy cao hơn Robin không?"
"Ừm... có đạo lý." Sở Qua vô thức quay đầu đi tìm bóng dáng của lão tiên sinh kia, nhất thời nửa khắc không tìm được, lại bất ngờ nhìn thấy một cảnh tượng khác.
Trong hội trường lúc này đang tiến hành đấu giá, từng món nhạc khí nhỏ hoặc là phim nhựa cũ được đưa lên sân khấu, Robin đích thân chủ trì đấu giá, lúc này đã đấu giá được mấy món đồ rồi, Sở Qua và Trình Quang Diệu, Cố Nhược Ngôn bận tán gẫu, căn bản không chú ý đấu giá thứ gì.
Mà đây là một buổi đấu giá không chính quy, mọi người cũng có rất nhiều người giống như bọn họ tự mình tản ra xung quanh, cười cười nói nói, xem hội trường náo nhiệt.