Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 607 - Chương 606: Vô Công Rồi Nghề (2)

Chương 606: Vô công rồi nghề (2) Chương 606: Vô công rồi nghề (2)Chương 606: Vô công rồi nghề (2)

Trong đó có rất nhiều thiếu nam thiếu nữ đến nghe hoà nhạc, các trợ lý vây quanh Robin cười nói dịu dàng, có không ít thân thể dán vào người của các trợ lý của Robin... bé trai cũng dán, nhìn thấy khiến Sở Qua cảm thấy chán ghét.

Còn có một vài người nhìn như rụt rè không dán, ánh mắt nhìn về phía Robin, đoán chừng là đợi buổi đấu giá kết thúc sẽ đi dán Robin.

Cảnh tượng này khiến Sở Qua không thoải mái, thế nhưng cũng không phải là trúng thuật pháp gì, ai cũng anh tình tôi nguyện cũng không quản nổi, liền chán nản uống rượu.

Đúng vào lúc này, nhìn thấy một trợ lý đưa tay ra với một thiếu nữ. Thiếu nữ này là một người không cuồng nhiệt như vậy, nhìn như cũng có chút nhiệt tình của tộc theo đuổi sao, tốt xấu cũng không dán vào như những người khác. Kết quả trợ lý đó không biết là phiêu rồi hay là thế nào, đưa tay ra ôm lấy cô ấy.

Thiếu nữ bị doạ giật mình, né về phía sau.

Trợ lý đo hung dữ nói câu gì đó, Sở Qua không nghe rõ, chỉ nhìn thấy một cái tát vung tới, thiếu nữ cũng bị tát cho choáng váng luôn, bưng mặt khóc nức nở bỏ chạy.

Sở Qua bỗng nhiên đứng thẳng người, còn chưa đợi có động tác, đã nhìn thấy trợ lý đó móc ra một chiếc kèn Harmonica/đùng" một cái đập vỡ tan trên mặt đất, gầm lên: "Cô ấy làm rơi hỏng vật đấu giá tiếp theo của chúng ta rồi." Lập tức có bảo vệ vây quanh, chặn thiếu nữ lại.

Hội trường đấu giá im lặng, đồng loạt nhìn sang.

Thiếu nữ khóc lớn: "Không có, hắn khiếm nhã với tôi, còn đánh tôi, tôi cũng chưa từng nhìn thấy chiếc kèn đó, hắn tự mình đập."

Robin rất có phong độ cười nói: "Ai có thể nói cho tôi biết có chuyện gì xảy ra không?"

Ánh mắt của hắn nhìn về phía trợ lý, trợ lý khẽ gật đầu ra hiệu, tình tiết kỳ quái này Sở Qua nhìn thấy hết, một lần nữa nhíu mày lại. Nếu như là chất vấn xảy ra chuyện gì, trợ lý sẽ có thái độ này sao?

Nhất thời không nghĩ thông, lại nghe các thiếu nam thiếu nữ bên kia đều nói: "Chúng tôi không biết, không nhìn rõ..."

Nói là không nhìn rõ, thực ra có mấy người đều nhìn rõ cả, ánh mắt lấp lánh cúi đầu không nói.

Trong hội trường có người chỉ vào thiếu nữ tức giận nói: "Thật làm mất mặt người Trung Quốc! Còn không bồi thường."

Thiếu nữ khóc lớn: "Thật sự không phải..."

"Ôi..." Robin xua xua tay: "Một món đồ nhỏ, đập hỏng thì thập hỏng, huỷ bỏ đấu giá món đồ này là được. Có điều cô gái này, xin lỗi là được."

"Tôi không!" Thiếu nữ khóc nói: "Hắn vô lễ với tôi, còn đánh tôi, sao lại biến thành tôi xin lỗi?"

"Quả là nói lung tung." Bí thư trưởng đen mặt nói: "Robin tiên sinh đã rất có phong độ rồi, không cần bồi thường, chỉ cần xin lỗi, cô còn chống chế."

Giọng nói của Trình Quang Diệu truyền đến: "Đợi chút. Thứ này tôi mua, mười vạn có đủ không?"

Robin sửng sốt, chỉ đành nói: "Quá nhiều rồi..."

"Không nhiều" Trình Quang Diệu thản nhiên nói: "Hiện giờ đây là đồ của tôi, tôi tặng cô ấy đập, đập rồi cũng không cần xin lỗi bất kỳ ai cả."

Mọi người nhất thời im lặng, thiếu nữ vẫn khóc: "Hắn vô lễ với tôi... là hắn nên xin lỗi tôi."

Trình Quang Diệu nhíu mày, có chút khó giải quyết.

Ông ấy ra mặt, đương nhiên là nhìn ra được mờ ám rồi, thực ra không chỉ là ông ấy, tối thiểu một nửa số người ồi ở đây đều là nhân tinh, đã sớm nhìn ra rồi. Thế nhưng lại có ai sẽ vì một thiếu nữ bình thường đế nghe hoà nhạc mà ra mặt đắc tội người ta chứ? Đây chính là bí thư trưởng làm đội trưởng, trong hội trường còn có không ít quan viên đến kêu gọi đầu tư, còn là đầu tư nước ngoài, ra mặt lung tung không chỉ đắc tội với bí thư trưởng, còn có thể dẫn đến đầu tư nước ngoài bỏ chạy, ảnh hưởng đến chiến tích thậm chí còn ảnh hưởng đến hình tường quốc tế, ai gánh trách nhiệm đây?

Mọi người có nhà có nghề nghiệp, đánh rắm lớn là chuyện nhỏ, ai muốn tự tìm phiền phức? Cách làm của Trình Quang Diệu đã là tốt nhất rồi, muốn lật ngược bảo xin lỗi vì đánh người, căn bản không thể làm được.

Sở Qua nhìn về phía Cố Nhược Ngôn nói: "Tôi nhìn thấy rồi, là tên da trắng kia đùa giốn người khác, không được liền đánh người."

Cố Nhược Ngôn có chút né tránh mắt của hắn, thấp giọng nói: "Trình lão tiên sinh xử lý đã rất tốt rồi..."

Sở Qua thản nhiên nói: "Chắc sẽ không vì đại cục chứ? Tiêu cô nương người ta bị đánh oan? cô cũng là con gái."

Cố Nhược Ngôn thở dài nói: "Nhiệm vụ là một mặt... Sở Qua, thân ở thể chế, làm việc cũng có kỷ luật, cũng có cố ky..."

Sở Qua gật đầu, bỗng nhiên sải bước đi lên, nắm lấy trợ lý kia, hung hăng đấm cho một cái.

Tất cả mọi người đều không phản ứng kịp, chỉ nghe "bịch" một tiếng, trợ lý đó bị đánh cho lệch mũi, máu tươi bắn tung toé.

"Cái này thanh toán xong rồi, cũng không cần xin lỗi." Sở Qua ném trợ lý đó xuống giống như ném rác, ngữ khí thoải mái nói: "Có phải là rất đơn giản không?”

Tất cả mọi người đều ngây ra như phỗng.

Ngây người vài giây, bí thương trưởng mới run rẩy đứng lên, chỉ vào Sở Qua tức giận quát: "Cậu... cậu quả thực là hồ đồ! Cậu ở đơn vị nào!"

"Tôi à?" Sở Qua quay đầu nhìn Cố Nhược Ngôn một cái, cười sáng lạn nói: "Tôi vô công rồi nghề."
Bình Luận (0)
Comment