Chương 609: Đọc tâm (1)
Chương 609: Đọc tâm (1)Chương 609: Đọc tâm (1)
Bất kể là kiểu nào, cũng chỉ là đoán mò, ý nghĩa không lớn.
Đối phương muốn làm cái gì, vốn dĩ không phải là chuyện mà một buổi tối là có thể nhìn ra được, bọn họ còn muốn ngụ lại Nam Giang làm "đầu tư", chuyện sẽ triển khai tuần tự, theo lý là một quá trình trường kỳ.
Về lý luận lúc này trở về tìm mẹ mình, hôm khái đợi sau khi công viên chủ đề âm nhạc trên biển triển khai rồi xem lại mới đúng, thế nhưng Sở Qua nghĩ thế nào cũng cảm thấy không đúng lắm, trong lòng nhiều lần loé lên hình bóng những cô gái đó dán vào người.
Đây không phải là kết quả fan hâm mộ theo đuổi sao bình thường, fan hâm mộ cuồng nhiệt cũng không đến mức khoa trương như vậy, trước mặt mọi người, một bên còn đang bán đấu giá, một bên đã ôm ôm ấp ấp dán vào nhau, cảnh tượng đó bây giờ nhớ lại, làm sao cũng cảm thấy yêu dị không bình thường.
Đây là ảnh hưởng của âm nhạc cảm tâm.
Tuy rằng Robin nhìn như cẩn thận không sử dụng dị năng, thế nhưng chư vị ở hội trường cũng không phải là người dị năng, âm nhạc của hắn đã đủ dùng rồi.
Có tiền đề này, luôn cảm thấy những cô gái này đêm nay đều có khả năng là xong đời rồi, Sở Qua nhìn hết một lượt biển số xe lúc này cũng có thể suy diễn ra được rất nhiều cảnh tượng không thể miêu tả rồi...
Thậm chí không chỉ là những cô gái đó, còn có rất nhiều thương nhân Nam Giang bị ảnh hưởng. Nếu như chuyện mà ngày bình thương lượng một cách chính quy không thành, vào lúc này thì rất có thể, nói không chừng chỉ trong một đêm sẽ sinh ra rất nhiều tổ chức kỳ quái.
Là một người viết sách, rất dễ dàng suy diễn ra cảnh tượng như vậy.
Tuy rằng có thể hơi khoa trương... thế nhưng thế giới dị năng thì không khoa trương.
Tôi luôn cảm thấy đợi mười ngày nửa tháng sau công viên giải trí gì đó triển khai, e rằng đã quá muộn rồi." Sở Qua chân chừ nói: "Hay là chúng ta quay lại, âm thâm canh chừng? Cô có được không? Tốt nhất là cân cô đọc tâm."
Cố Nhược Ngôn hừ một tiếng nói: "Vì sao tôi phải âm thâm canh chừng? Tôi cũng không có cái nhau với người ta, chỉ là sớm rời đi thôi, hoàn toàn có thể quang minh chính đại quay về xem, anh trốn âm thầm là được rồi."
Sở Qua: "Đù, tôi nói đọc tâm của cô rốt cuộc là có chỗ dùng không đó, nhìn lâu như vậy, đọc được tâm của ai rồi?"
Cố Nhược Ngôn nói: "Năng lực đọc tâm có vấn đề rất quan trọng, cân sử dụng đúng thời cơ. Giống như vừa rồi tôi nhìn thấy nội tâm của rất nhiều thuộc hạ của Robin, đầy trong đầu óc toàn là gái và rượu, anh nói cái này đọc thì có tác dụng gì? Mà lúc xảy ra chuyện, ý nghĩ của đối phương vào thời khắc đó mới là quan trọng nhất, thế nhưng tôi lại vừa vặn không nhìn thấy. Đợi đến sau khi sự việc xảy ra đọc tâm người bị anh đánh đó, lại chỉ còn lại đây đầu là thù hận đối với anh."
Nói như vậy Sở Qua ngược lại đã hiểu, thực ra cũng bình thường, con người cũng không phải là luôn luôn nghĩ đến chuyện bạn cần biết, đọc một cái đầu toàn là tin tức vô dụng cũng không có ý nghĩa gì, ngược lại còn lãng phí lực lượng. Đổi lại là mình cũng sẽ không cứ luôn sử dụng năng lực để nhìn lung tung, cần phải có một mục tiêu tương đối rõ ràng và một điểm thời gian thích hợp.
Cố Nhược Ngôn nói thêm: "Tốt nhất là đừng trực tiếp đọc tâm của Robin, năng lực của hắn hiển nhiên rất mạnh, ngộ nhỡ bị hắn phát giác được có người đọc tâm hắn ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ"
Sở Qua bỗng nhiên cười nói: "Cái này không phải rất đơn giản sao? Vừa rồi kẻ ngốc đó bị tôi đánh cho gãy sống mũi, lúc này nhất định đang điều trị ở phòng khám gần đấy, tôi đi đánh hắn tiếp một trận là xong chuyện rồi..."
Cố Nhược Ngôn: '..."
Gần đây quả thực có phòng khám nhỏ, một bảo tiêu của Robin dìu người bị đánh kia, rầm rì lâm bẩm ngồi ở trong đó tiếp nhận trị thương.
"Thật vô dụng." Bảo tiêu dáng người cao lớn đang cười nhạo: "Bị người ta đấm một cái là ngã lăn ra, ngay cả chống đỡ cũng không biết, đúng là phế vật."
Trợ lý đó bị gãy xương sống mũi, trị liệu đơn giản của bác sĩ ở phòng khám nhìn như cũng không có tác dụng, vừa đau vừa tức phản bác: "Động tác của hẳn ta nhanh như vậy, nhìn cũng không nhìn rõ, anh có bản lĩnh sao anh không cản lại? Anh là bảo tiêu, tôi chỉ là người làm âm nhạc."
Bảo tiêu huýt sáo nói: "Lúc đó còn đang sờ gái, ai có thời gian rảnh rỗi mà trông anh? Hắn có bản lĩnh xông đến chỗ tôi này, sớm đánh cho hắn lăn lộn luôn."
Nhân ảnh loé qua, một con dao phẫu thuật cắt ở trên cổ của hẳn.
Bảo tiêu kia mắt đen lại, trực tiếp ngất xỉu lăn ra đất.
Trợ lý kinh hãi co rúm về sau, chỉ thấy Sở Qua đưa mặt tới, lộ ra nụ cười sáng lạn: "Này."
Bác sĩ, y tá ở bên cạnh cũng bị doạ cho ngây người, trợ lý lạnh lùng nói: "Mày còn dám tiếp tục hành hung! Thật sự không sợ ngồi tù."
"Ây, vì sao tiếng trung của mấy người người nào cũng tốt vậy?" Sở Qua có chút buồn bực, sau đó lại đấm hẳn một cái.
Bác sĩ: "..."