Chương 617: Cái gì gọi là nhân vật chính (1)
Chương 617: Cái gì gọi là nhân vật chính (1)Chương 617: Cái gì gọi là nhân vật chính (1)
Sở Qua không viết chương sau, đương nhiên là chỉ cân phương hướng không sai lệch, tình hình chiến đấu cụ thể viết thế nào cũng được, tuỳ theo "kỷ thực" xem tranh nói chuyện cũng không phải là vấn đề.
Chỉ cần thắng là được.
Còn về Sở Thiên Ca là khổ chiến mà thắng, hay nhẹ nhàng chiến thắng, hay là bị thương không thể động, kỳ thực đều được. Hoặc là chỉ là cố gắng chống đỡ đến khi Tạ Cửu Tiêu chi viện cũng được, thậm chí chiến cục kinh động đến Thu Vô Tế ở xa xôi, Thu Vô Tế vạn dặm đến chi viện cũng được.
Sở Qua muốn biết, nếu không sắp xếp kịch bản, bản thân Sở Thiên Ca có thể đạt thành kết quả gì.
"Vèo vèo vèoI"
Sở Thiên Ca kiếm hoá làm ba, ba hoá làm chín, chín đạo kiếm quang không phân trước sau lao thẳng đến những cái đầu khác nhau của Cửu Đầu Xà.
Kỹ năng dùng kiếm của hắn cũng gần như tới đạo rồi, thoát thai khỏi kiếm pháp của Vân Tế Tông, lại được rèn luyện trong thời gian dài lĩnh ngộ và nhu hợp nhiều hơn, đã hình thành nên kiếm kỹ đặc biệt của bản thân Sở Thiên Ca, hàm ẩn khí tượng đại gia.
Ở dưới sự gia trì của kiếm trận của Vân Tiêu Thành, uy lực của nó cũng vượt xa tiêu chuẩn mà Hoá Thần có thể đạt được, thế nhưng cuối cùng cũng không thể công phá được mệnh môn của Cửu Đầu Xà. Chín cái miệng rắn đồng thời phun ra hoả diệm, triệt tiêu hết toàn bộ chín đạo kiếm khí.
Uy năng của hai bên đụng vào nhau, thân hồn xâm nhập, trong hồn hải của Sở Thiên Ca bỗng nhiên vang lên tiếng quỷ khóc rên gâm, khuấy cho hồn hải của hắn đau khổ khó chịu giống như bị kim châm.
May mà ở xung quanh Vân Tiêu Thành cường giả, pháp bảo nổi lên, cùng nhau đánh về phía Cửu Đầu Xà, Sở Thiên Ca được cứu viện, mau chóng thoát thân, nhân kiếm hợp nhất, lao thẳng đến phần cổ phân nhánh của Cửu Đầu Xà.
"bịch bịch bịch!" Chín cái đầu bị cuồng kích cuồng bạo, ngọc thạch trên Vân Tiêu Thành bay tán loạn, lại có thế lung lay sắp đổ.
Vào lúc này một đạo kiếm quang đó xông về phía cổ rắn, thẳng tiến không lùi.
"Ngu muội!"
Cửu Đầu Xà giều cợt, Sở Thiên Ca chỉ cảm thấy bản thân mình rơi vào trong bùn lầy gì đó, kiếm quang biến mất, không thể tiến thêm.
Mà xung quanh vốn dĩ là bóng đen của thành lũy dường như cuộn ngược thu nhỏ lại, biến thành bao bọc lấy hắn ở bên trong.
Cửu Đầu Xà cười ha ha nói:
"Địa ngục không cửa, ngươi lại tự mình xông vào!"
Thần sắc của Sở Thiên Ca không bưồn không vui, người lại bỗng nhiên biến mất rồi.
Cửu Đầu Xà sửng sốt một chút, một con mắt rắn đã bị kiếm khí hung ác đâm xuyên vào, máu tươi bắn tung tớ. "Không Gian Chi Đạo! Ngươi làm sao có thể nắm giữ pháp tắc như vậy?" Cửu Đầu Xà ngửa mặt lên trời gào thét, một cái đầu rắn khác thì nặng nề ném qua.
Sở Thiên Ca chỉ kịp đưa kiếm về trước người hộ thân, cả người bay đi trăm dặm giống như diều đứt dây, khoé miệng cũng chảy ra máu tươi.
Ngược lại mắt rắn của Cửu Đầu Xà lại khôi phục lại thần thái, không mù...
Cửu Đầu Xà một lần nữa giễêu cợt nói: "Chẳng qua chỉ như vậy, Không Gian Chi Đạo của ngươi đấy ư? Chỉ vậy thôi sao?"
Sở Thiên Ca có chút mệt mỏi lau đi vết máu trên khoé miệng, thần sắc ngưng trọng. Loại đặc tính sinh vật như vậy, đừng nói một con mắt rắn, cho dù là một cái đầu, đoán chừng chém rồi cũng không sao, phần lớn tiểu thuyết đều viết như vậy, trừ phi dùng đẳng cấp để nghiền ép...
Đáng tiếc người bị nghiền ép lại là mình... trước khi Tạ Cửu Tiêu đến, Vân Tiêu Thành chỉ có thể cố gắng chống đỡ.
Tạ Cửu Tiêu có thể kịp thời về chỉ viện không?
Bên đó Tạ Cửu Tiêu chiến đấu với cự nhân một mắt chưa đủ đô, đã chiếm được thượng phong. Hắn cũng vô thức phân thẳng bại, có thể thoát khỏi dây dưa của đối phương kịp thời về thành thư viện rồi.
"Bịch" một tiếng, Tạ Cửu Tiêu đánh bại người khổng lồ, chuẩn bị rời đi.
Trong hồn hải lại bỗng nhiên truyền đến tiếng truyền niệm nhỏ đến không thể nghe được:
"Bề ngoài chúng ta chặn đường ngươi ở đây, thực tế tiến công Vân Tiêu Thành, thế nhưng thực ra là ngược lại."
Tạ Cửu Tiêu hỏi chấm?
"Tiến công Vân Tiêu Thành là giả, bọn ta làm sao không biết căn bản là không công phá được? Có điều mượn ngụy trang giao chiến với ngươi, cùng ngươi nói vài lời."
Tạ Cửu Tiêu tâm niệm điện chuyển:
"Có rắm mau thả."
"Nhất thống nhân gian giới, là sở mệnh của Thiên Đế, xưng là Thiên Đế Đạo Thống, chính là lúc phối hợp."
Tạ Cửu Tiêu hơi híp mắt nói: "Phối hợp thế nào?"
Cự nhân một mắt nói: "Bọn ta sẽ giả vờ thua trận, Vân Tiêu Thành vẫn là của Tạ thành chủ... chỉ có điều đến lúc bọn ta quyết chiến với Vân Tế Tông, Tạ thành chủ tự nhiên biết phải làm thế nào."
Tạ Cửu Tiêu tự mình trâm ngâm.
Sau khi thượng cổ tuyệt địa thiên thông, thiên nhân hai giới phân cách, mọi người đoạn tuyệt quan hệ đã rất lâu rồi, nhân gian không bị thiên điều quản lý nữa, Thiên Đế không quản được đến đây.
Có thể lý giải một khi Thiên Đế tìm được cây cầu giữa hai giới, thì chắc chắn sẽ sinh ra ý nghĩ muốn đem thế giới này nạp vào sự quản lý của mình.