Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 619 - Chương 618: Cái Gì Gọi Là Nhân Vật Chính (2)

Chương 618: Cái gì gọi là nhân vật chính (2) Chương 618: Cái gì gọi là nhân vật chính (2)Chương 618: Cái gì gọi là nhân vật chính (2)

Không biết từ lúc nào Thiên Đế bắt đầu có thể liên lạc với mặt đất... bản thân mình cũng không nhận được tin tức về "Thiên Đế Đạo Thống" này, còn cần người hải ngoại đến đây truyền tin sao?

Bất kể nói thế nào, nếu như là trước kia nhận được tin tức này, Tạ Cửu Tiêu đoán chừng sẽ không nói hai lời mà nghe theo lệnh của Thiên Đế rồi.

Nhưng mà hiện giờ?

Bản thành chủ đã quy phục Thiên Đạo rồi, Thiên Đế vượt qua được phụ thân sáng thế? Mọi người ai không phải là con trai của hắn.

Tạ Cửu Tiêu mẫn cảm ý thức được "quy thuận Thiên Đế" tuyệt đối không phải là hướng đi vận mệnh mà Thiên Đạo định xuống cho mình. Chỉ nhìn dáng vẻ xấu xí của Thiên Đạo và Thu Vô Tế sóng vai với nhau, hắn làm sao có thể sắp xếp mình góp sức cho Thiên Đế, đâm sau lưng Thu Vô Tế chứ? Nếu như sắp xếp như vậy, chắc chắn sẽ có thông báo, bảo mình làm theo.

Không sai, đây không phải là tình tiết mà Sở Qua viết, đối phương đang làm hành động phản thiên mà Tạ Cửu Tiêu mình từng làm.

Có điều Tạ Cửu Tiêu cũng không biết bản chất của Thiên Đạo là viết sách, không nghĩ đến chỉ tiết như vậy, hẳn chỉ biết phụ thần chắc chắn sẽ không để mình quy thuận Thiên Đế, vậy thì cự tuyệt đi.

Đợi đã, không nhất định phải cự tuyệt, còn không bằng giả vờ chấp nhận, xem bọn họ tương lai làm thế nào? Quân tử không nói dối, trời không thể ức hiếp, thế nhưng lần này trời sẽ động ý cho hẳn nói dối, đúng chứ.

Nghĩ đến đây, Tạ Cửu Tiêu lộ ra nụ cười sáng lạn:

"Vân Tiêu Thành cung phụng Thiên Đế Đạo Thống, đã mấy nghìn năm rồi, lúc nào cũng muốn thờ phụ trước ghế của Thiên Đế, lắng nghe đại đạo, nếu là cảm triệu của Thiên Đế, Tạ mỗ đương nhiên tuân mệnh. Thế nhưng các hạ làm sao chứng minh ngươi là theo lệnh của Thiên Đế?"

Cự nhân một mắt nói: "Bọn ta giả bại rút lui, vốn dĩ chính là tín hiệu, bằng không thì không nói có thể công phá Vân Tiêu Thành hay không, chí ít cũng tạo nên thương vong là điều không khó."

Tạ Cửu Tiêu lắc đầu nói: "Không đủ"

Cự nhân một mắt nói: "Tạ thành chủ nguyện tuân theo lệnh của Thiên Đế là được, chuyện sau này chúng ta đương nhiên còn có lúc gặp nhau, đến lúc đó sẽ nói rõ."

Nói xong liền muốn hoá quang rời đi.

Ở xa ngoài Vân Tiêu Thành bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu thảm kinh thiên động địa, hai người quay đầu lại nhìn, kiếm quang khủng bố xuyên qua thiên địa, phá ra đêm đen mờ mịt, cũng phá ra thân thể của Cửu Đầu Xa dung hợp một thể với màn đêm.

Thân thể khổng lồ giống như u ảnh trùng trùng phong toả Vân Tiêu Thành đó, bị một kiếm chém rơi, phân thành hai đoạn, máu tươi bắn ra che lấp bầu trời, giống như mưa lớn.

Cửu Đầu Xà bị chém thành hai nửa gào thét thảm thiết, mau chóng rút lui, biến mất không thấy đâu nữa.

Cự nhân một mắt cũng sửng sốt: "Xảy, xảy ra chuyện gì..."

Tạ Cửu Tiêu lồng tay áo, thâm nghĩ nếu như Thiên Đạo vốn dĩ dự đình đem Vân Nhi nhà ta mai mối cho Sở Thiên Ca, vậy Sở Thiên Ca đó nói không chừng là thiên mệnh chỉ tử chân chính, chỉ một con rắn thối cũng muốn ở dưới sự bảo vệ của hắn mà đánh Vân Tiêu Thành của ta, chán sống sao?

Không sai, đây là nhân vật chính bạo chủng rồi.

Dưới tiền đề Sở Qua hoàn toàn không viết về cuộc chiến này, Sở Qua lâm trận đột phá, dùng lực Độ Kiếp kết hợp với sân nhà Vân Tiêu Thành, cố gắng chém ra thân thể của Cửu Đầu Xà.

Sở Qua nhìn xuống mà cũng nhìn đến ngốc luôn. Mẹ kiếp.

Lão tử sắp xếp ngươi đột phá độ kiếm không phải vào lúc này...

Ta, ta có phải là cần phải chỉnh sửa tình tiết không, nhân vật chính lúc này không đột phá Độ Kiếp, tình tiếp sụp đổ là đây...

Đang phát ngốc, liền nhìn thấy Sở Thiên Ca yếu ớt nằm ở trên tường, Độ Kiếp chỉ ý trên người mau chóng biến mất, lại trở về trình độ Hoá Thần.

Sở Qua ngược lại thở phào một tiếng, hoá ra chỉ là trạng thái tạm thời, còn có chút di chứng để lại, đây vẫn nói được, bằng không cũng quá doạ người rồi.

Cũng đã đủ doạ người rồi, cho dù là trạng thái búp tạm thời này, bản thân cũng chưa từng viết cho hắn, không hổ là nhân vật chính. Một bóng hình xinh đẹp từ trong thành lũy chạy ra:

"Sở đại ca, Sở đại ca, huynh làm sao vậy?”

Sở Thiên Ca chống kiếm đứng lên, có chút chật vật thở dài nói: "Không sao... Vân Nhi muội có thể... tìm cho ta một tĩnh thất không?"

Sắc mặt của Tạ Vân Nhi hơi đỏ, thấp giọng nói:

"Muội dìu huynh đi..."

"Không cần." Sở Thiên Ca hơi lùi ra một chút, cúi đầu nói: "Chỉ chỗ đi, ta tự mình đến là được."

Tạ Vân Nhi dừng chân nói: "Huynh bị thương thành như vậy còn muốn cô độc như vậy!"

"Ta... xin lỗi, không tiện lắm." Sở Thiên Ca vẫn buông tâm mắt. "Ôm kiếm của huynh cả đời đi!" Tạ Vân Nhi tức giận bỏ đi, tuỳ ý phân phó cho thuộc hạ: "Dẫn hắn đến tĩnh thất, đừng quản hắn."

Sở Thiên Ca chậm rãi cùng thủ vệ trong thành đi vào trong tĩnh thất, tĩnh thất đóng cửa, Sở Thiên Ca móc ra một viên đan dược để ăn, nhẹ nhàng điều tức một lúc, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn trời.

Sở Qua sửng sốt, chỉ nghe Sở Thiên Ca thấp giọng nói: "Nói chuyện?"

Sở Qua sửng sốt ở đó.

Ngươi nói không tiện lắm, tiểu mỹ nhân xinh đẹp cùng ngươi trị thương ngươi cũng không cần, tự mình trốn ở trong tĩnh thất dưỡng thương, hoá ra là để nói chuyện với cha?

Trước kia ngươi nói tranh như không thấy, giờ mới có mấy ngày chứ?

Bởi vì vừa rồi đột phá tại chiến trường, lại khiến ngươi có cách nghĩ mới rồi sao?
Bình Luận (0)
Comment