Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 62 - Chương 62: Có Gì Không Tốt Đâu Q)

Chương 62: Có gì không tốt đâu q) Chương 62: Có gì không tốt đâu q)Chương 62: Có gì không tốt đâu q)

Về phần Viêm Thiên Liệt, mặc dù cảm nhận được sự trói buộc của lời thề, tâm trở nên ngưng trọng, nhưng cũng không bận tâm gì lắm.

Đây là sự trói buộc đối với hai bên, nếu đã là đánh cược, chẳng lẽ Thu Vô Tế ngươi chắc chắn sẽ thắng sao.

Tại sao không thể là bản tọa thắng cược chứ, vừa có thể lấy được Thái Hư Hỏa, đồng thời có thể đập phá sơn môn của ngươi?

Đúng vậy... những chuyện bên ngoài tông môn đương nhiên sẽ ảnh hưởng đến sự công bằng của cuộc quyết đấu, việc này không thể xem như đơn đả độc đấu với nhau, phải tính toán một chút mới được... Viêm Thiên Liệt đang tính toán trong lòng, miệng lại cười nói: "Nếu như thiên đạo đã lập ước, bản tọa cũng sẽ công nhận. Trận chiến của ta vào ngươi định vào giờ nào, Thu tông chủ không ngại ta ra cái điều lệ chứ."

Đôi mắt đẹp của Thu Vô Tế lay động, cười tủm tỉm nói: "Các hạ muốn như thế nào?"

Viêm Thiên Liệt cười ha hả, quay người mà đi: "Vậy liền chọn ngày 15 tháng 7, bách quỷ dạ hành vậy!"

Thu Vô Tế nhìn bóng lưng Viêm Thiên Liệt hóa thành đóm lửa rời đi, dường như không để ý, kỳ thực trong lòng đang mắng chửi người ta: "Thế giới của bọn ta lại không có cái cách nói 15 tháng 7 là ngày bách quỷ dạ hành, ngươi lại thiết lập lung tung cái gì thế?"

"A? Tiện tay nên viết ra vẻ chút mà, đây chính là linh cảm. Dù sao thì đoạn kịch phía sau cũng thật sự là bách quỷ dạ hành, ừm đúng rồi, tên chương cũng có thể dùng từ này, đúng là rất ra vẻ ... ha ha ha ta đúng là thông mình quá đi."

Thu Vô Tế nghiến răng, rất muốn lôi hẳn ra đánh cho một trận.

Nhưng lại phát hiện bản thân không thể lôi hắn ra được.

Đây quả thực nên xem là thiên ý mênh mông không thể biết trước, vô hình vô chất, hắn có thể tìm ra mình, mình lại căn bản không biết hắn đang ở đâu.

Sở Qua cũng phát hiện: "Có phải hay không đang muốn đánh ta, sau đó lại tìm không thấy mục tiêu? Ha ha ha lợi hại không, mau gọi Phụ thần đi!"

Thu Vô Tế: "..."

Nàng cắn răng nín nhịn, ngự kiếm bay vê tông môn, vừa bước vào tông môn liền nói: "Mau chóng đi làm những việc mà trước kia bản tọa đã an bài, bản tọa cần phải bế quan tu luyện, để đối phó với cuộc chiến cùng Viêm Thiên Liệt."

Chỉ trong chớp mắt Sở Qua ngồi trước máy vi tính liền bị người ta nắm cổ áo kéo lên, bị đánh cho một trận nhừ tử: "Không phải cho rằng ta không thể đánh ngươi sao? Lợi hại này? Phụ thần này?"

"Mẹ nó?" Sở Qua bị người ta đánh đến nỗi mê man: 'Ây da, không phải, đừng đánh nữa, bây giờ ngươi có thể dễ dàng đến đây như vậy sao? Ngay cả hóa trang cũng không cân nữa sao? Cái này đúng là thiếu khoa học mà... vậy ngươi lưu lại không được bị bắt về, lập tức lại xuyên về đây, vậy không phải là vĩnh cửu rồi sao? Việc này quả là gian lận đây..."

Thu Vô Tế cười lạnh: "Sao thế? Không hi vọng ta tùy lúc có thể ra ngoài hay sao?” "Làm sao có thể như vậy?" Sở Qua vui mừng như điên: "Nếu quả thật có thể ra ngoài bất cứ lúc nào mới thật là ngầu, nếu ta gặp nguy hiểm gì chỉ cần la lên một tiếng cứu mạng, vậy chẳng phải là vô địch rồi hay sao?"

"Ngươi nghĩ hay lắm, dựa vào cái gì †a phải nghe thấy ngươi kêu cứu mạng?" Thu Vô Tế tức giận nói: "Lại nói ngươi có phải là diễn vai thiên đạo đắc ý quá, hóa ngốc rồi phải không? Ta về thế giới của mình rõ ràng đã mười mấy ngày, tông môn cũng đã làm rất nhiều việc trong bóng tối, thời gian dài như thế thì cho dù linh hồn có mệt mỏi thế nào thì cũng đã khôi phục lại rồi, nếu không sao ta dám ngang nhiên đi gặp Viêm Thiên Liệt để định thế ước chứ, chẳng lẽ không sợ gã trực tiếp ra tay giết ta sao? Tưởng ta ngốc như ngươi sao!"

"Ơ, thì ra đã mười mấy ngày rồi sao?" Sở Qua nghĩ lại cũng cảm thấy đúng, bản thân bên này mặc dù chỉ trải qua có một ngày, nhưng lại liên tục đăng tải cả vạn chữ, thời gian ở trong sách đã được đẩy lên rất nhanh, lần trước kỳ thực cũng là như vậy, cái chuyện của Độc Thủ Ma Quân vốn là "7 ngày sau", nhưng đối với bên này mà nói cách ngày nàng liên có thể trở về.

Đổi một cách nói khác, nếu như muốn Thu Vô Tế có thể nhanh chóng trở lại, chỉ cần bản thân tùy tiện viết thêm vài chữ "3 ngày sau”;7 ngày sau" là được rồi sao? Vậy nếu như trong kịch bản thêm vào câu "ngàn năm sau" thì sẽ ra sao đây? Chẳng lẽ Thu Vô Tế sẽ thật sự một mình sống bên đó một ngàn năm hay sao?

Ngẫm lại bỗng nhiên có chút không rét mà run.

"Còn nữa, vì sao ta có thể ra liền nhất định phải ra?" Thu Vô Tế liếc xéo hắn: "Ngươi đối với bản tọa có hiểu lầm gì sao? Ngươi cho rằng bản tọa không có việc gì làm sao?"

"Haii? Đừng bản tọa này, bản tọa kia nữa." Sở Qua cười nói: "Trước kia không phải dùng từ 'ta' rất thuận miệng rồi hay sao, đây là cố ý như vậy để làm gì?"

Thu Vô Tế hừ một tiếng, không trả lời.

"Ngươi muốn làm quen với thế giới mới đúng không, trước sau gì cũng phải ra đây thôi." Sở Qua cười nói: "Cứ coi như không nói tới điều này, ngươi cũng phải đối chiếu tiếp với phân sau của ta, mọi người mới có thể suy nghĩ làm sao để ngươi thoát ly ảnh hưởng trong sách a."

Thu Vô Tế trong lòng than nhẹ một tiếng.

Chính là thái độ này khiến nàng không có cách nào có phản cảm đối với Sở Qua.

Ngươi đổi bất cứ người đàn ông nào, có thể tùy ý thao túng cuộc đời của nàng, định nghĩa cả tư tưởng và tình yêu của nàng, sẽ đều không giống như Sở Qua, thế mà lại thật lòng cố gắng giúp nàng thoát ly ra ngoài.

Có lẽ sự truy cầu của hắn thật sự không giống với người khác, cái hắn nghĩ là "Người do ta viết nếu có thể thật sự trở nên độc lập, như vậy mới thật sự là ngưu bức."

Nên hẳn mới là Phụ thần.
Bình Luận (0)
Comment