Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 63 - Chương 63: Có Gì Không Tốt Đâu (2)

Chương 63: Có gì không tốt đâu (2) Chương 63: Có gì không tốt đâu (2)Chương 63: Có gì không tốt đâu (2)

Thu Vô Tế cũng không muốn tiếp tục đấu đá với hắn, ngược lại hỏi: "Ngươi bây giờ có thể tùy ý thần hàng rồi sao? Còn có thể làm được chuyện khác không?"

"Trước mắt thì cảm giác là không được, ta chỉ có thể viết là ngươi có thể câu thông với thiên đạo mà thôi, tương đương với ta viết ta có thể câu thông với ngươi, cho nên mới có thể câu thông... bất quá ta cảm thấy cái này rất có khả năng sẽ phát triển tiếp, lát nữa ta sẽ nghiên cứu thêm một chút, nếu nói thiên đạo hóa thành tự nhiên bước ra không biết có được hay không, nếu như có thể, ta phải chăng vừa ra đã trở thành vô địch..." "Ta cảm thấy khả năng này không lớn lắm, nghĩ thế nào cũng đều cảm thấy không hợp thói thường, một người hoàn toàn không có tu hành gì trực tiếp xuyên qua biến thành vô địch, việc đó nhất định sẽ có chút vấn đê? Hoặc giả dứt khoát nói nếu như tiểu thuyết của ngươi vốn không có thiết lập thiên đạo trở thành người, đột nhiên ra quyết sách, có phải hay không cũng trái với các mà ngươi gọi là trước sau như một với bản thân mình?"

"Trời, ngươi bây giờ đã hiểu biết đến thế sao..."

Thu Vô Tế nghiến lợi nói: "Ta chính là đang đố ky, ta luyện một vạn năm, ngươi vừa bước vào đã trở thành vô địch, ngươi dựa vào cái gì!"

"Được rồi, ta biết ngươi là lão thái thái rồi" Sở Qua vừa nói vừa nhanh chóng làm ra một cái tư thế phòng ngự. Thu Vô Tế liếc hắn một cái: "Đúng là thích bị ngược đãi. Ta lại không muốn thỏa mãn cho ngươi."

Sở Qua: "2"

"Một tên đệ tử cấp thấp còn chưa đạt tới tâng thứ nhất của luyện khí kỳ, đừng có cả ngày đều nghĩ mình là vô địch." Thu Vô Tế khinh bỉ nói: "Nếu ngươi thật sự muốn vào thế giới của chúng ta để làm đại nhân vật, khẳng định là ngươi nhất định phải có căn bản tu hành, ta nghỉ ngờ ngươi lần này có thể câu thông chắc có quan hệ với việc ngươi đã bắt đầu tu hành."

Sở Qua ngẫm lại thấy rất hợp lý, liền không lên tiếng.

Hợp lý là hợp lý, nếu thật muốn đến trình độ mà bản thân mong muốn, phải tu hành đến ngày tháng năm nào cơ chứ... "Ngược lại ngươi nên nói đến việc đối chiếu hành sự của ta và kịch bản của ngươi, đây mới là việc đứng đắn." Thu Vô Tế nói xong liền dò xét chương mà hắn đăng tải, nhìn một hồi thì sắc mặt càng lúc càng trở nên khó coi.

Sở Qua ngạc nhiên hỏi: "Thế nào rồi?"

"Ngươi cái... tranh bá chi ý, là chuyện gì vậy?"

"A, đây chỉ là căn cứ vào kịch bản cải biên một chút mà thôi, ngươi nghĩ đi, việc cá cược liên quan đến hai người mạnh nhất, tất nhiên sẽ khiến cho thiên hạ chú ý, liên lụy cực lớn, song phương đều có bạn bè và kẻ địch, tất cả đều sẽ liên quan đến nhau. Ngươi Thu Vô Tế vốn là chủ một tông phái, cứ xem là ngày thường không có ý thức về mặt này, nhưng đại chiến trước mắt, khẳng định cũng sẽ vì điều đó mà dự trù tính toán." Thu Vô Tế im lặng.

Sở Qua nhìn sắc mặt của nàng, dè chừng nói: "Cũng không phải nhất định phải tranh bá, chỉ là sự tranh đấu bên trong tông môn mà thôi, lựa chọn các loại thủ đoạn mới là biểu hiện cần có của một vị tông chủ quát tháo phong vân. Mà sau đó nếu như thật sự có thể áp đảo hoặc tiêu diệt Hỏa Ngục Tông, ngươi vốn có thể đứng trên cao nhìn xuống thiên hạ, cho dù không nói tranh bá cái gì, ngươi cũng là một vị đế vương hữu thực vô danh."

Thu Vô Tế ngẩng đầu suy nghĩ thật lâu, đột nhiên tự chê cười mình một tiếng: "Ta tự cho là bản thân thay đổi phong cách làm việc, thì ra đây lại là sự tiếp diễn hợp tình hợp lý hay sao?"

"Ừm.."

"Cho nên ta làm như vậy, rốt cục cũng bởi vì ngươi đã viết, hay bởi vì chính †a cho rằng như vậy?"

Sở Qua suy nghĩ một lát, liền trả lời: "Ngươi bây giờ đã khác biệt rất nhiều so với ngày trước, ngày xưa ngươi cũng không thể cảm giác được suy nghĩ của mình phải chăng có dấu hiệu bị áp đặt, nếu như lần này ngươi không cảm giác được có dấu hiệu như thế, vậy cũng chưa chắc là nguyên nhân bởi vì ta viết."

Thu Vô Tế có lại chút tinh thần: "Vậy đó là cái gì?"

Sở Qua cười cười: "Tại sao không phải là ta và ngươi tâm ý tương thông chứ?"

Thu Vô Tế tức giận nhìn hắn, Sở Qua thản nhiên nhìn lại.

Nhìn nhau một phen, ánh mắt Thu Vô Tế rời đi: "Tâm ý tương thông thì chưa chắc lắm, ngươi rất hiểu ta mới là thật sự”

Nàng thở dài: "Bất luận là bởi vì cái gì, vẫn là mang đến cho ta một loại cảm giác vận mệnh đã được trời xanh an bài, dường như có một tấm lưới bủa vây không thể nào thoát được... loại cảm giác này... thật là khiến người ta chán ghét."

Sở Qua đột nhiên nói: "Có một người hiểu rõ mình thì có gì là không tốt?"

Thu Vô Tế lân nữa nhìn qua.

"Câu nói vừa rồi của ngươi, ngược lại là nhắc nhở ta, chưa chắc gì đã là tâm ý tương thông." Sở Qua cười cười: "Cho nên Thu Vô Tế, ngươi hiểu ta bao nhiêu?"
Bình Luận (0)
Comment