Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 64 - Chương 64: Nguyệt Ảnh

Chương 64: Nguyệt Ảnh Chương 64: Nguyệt ẢnhChương 64: Nguyệt Ảnh

Thu Vô Tế há to miệng, lại lập tức ngậm lại.

Nàng phát hiện bản thân mình đúng là không hề hiểu Sở Qua chút nào.

Những cái khác cũng không nói, thậm chí ngay cả tuổi tác của Sở Qua cũng không biết, trong nhà có ai cũng không biết, trước khi viết sách làm nghề gì, có sở thích gì nàng cũng không biết?

Hoàn toàn không biết gì.

Nhưng ta tại sao phải biết?

Chẳng lẽ ta thật sự muốn cùng ngươi tâm ý tương thông sao? Ngươi có hiểu lầm cái gì không...

Thu Vô Tế có một chút ấm ức, nhưng lời này cuối cùng cũng không thốt ra khỏi miệng, chỉ nói: "Ta vê phòng đây." Sở Qua đưa mắt nhìn theo bóng lưng của nàng, tay sờ sờ cằm.

Cái thái độ này có nghĩa là gì đây?

"Ơ.... Sở Qua vội đuổi theo: "Bây giờ cũng đã tối, chúng ta ra ngoài ăn cơm trước nhé?"

Thu Vô Tế dừng bước, có chút trêu chọc quay đầu lại: "Ta còn tưởng ngươi nói để ta đi nấu cơm."

Sở Qua lắc đầu: "Cho nên nói ngươi vốn dĩ không hiểu ta lắm."

Hắn xoay người đi ra bên ngoài: "Ta không phủ nhận để ngươi nấu cơm, đích thực cũng thỏa mãn một chút ý muốn, cũng vô cùng thích thú... cực kỳ cực kỳ thích. Nhưng ngươi cũng không phải nha hoàn của ta, lại mới đi làm việc trở về, lập tức để ngươi đi nấu cơm sao, coi ta là ai vậy."

Thu Vô Tế nói: "Ngươi chờ một chút, bộ dạng của ngươi bây giờ rất có khí thế đó, đi nhanh như vậy làm gì?"

Sở Qua: ”?"

Đây không phải là hiểu rất rõ ta Sao...

Thu Vô Tế đóng cửa cái ầm, xột xoạt mất cả buổi mới thay xong bộ đồ công sở kia bước ra, nghiêm mặt nói: "Đi thôi."

Sở Qua thần sắc quái dị: "Ngươi không có giặt áo sao."

Thu Vô Tế ra vẻ không quan trọng nói: "Ta dùng thuật làm sạch."

"Thật bẩn thỉu."

"Ai cân ngươi quản?" Thu Vô Tế hừ lạnh nói: "Đây chẳng phải bởi vì ta chỉ có một bộ thôi sao, trước đây tiền ta cho ngươi có đủ hay không? Ta muốn mua thêm mấy bộ nữa." Sở Qua rất nghe lời: "Được thôi, ăn xong đi mua ngay, mua thêm mấy bộ loại khác..."

Thu Vô Tế liếc xéo hắn: "Cái loại gì nữa? Tai mèo sao? Hay là hầu gái?"

Sở Qua kinh động như gặp thiên nhân: "Ngươi làm sao biết được ... a, sao ngươi lại có thể biết rõ những thứ như vậy?"

"Bổn tọa bây giờ biết rất rõ, cái gì váy ngắn, cái gì vớ da màu đen, rõ ràng là sự háo sắc đặc biệt của một số người, ta vô cùng chán ghét." Thu Vô Tế cười lạnh: "Ngươi còn dám gạt ta, nói cái này rất bình thường!"

Sở Qua xoay chuyển tròng mắt, lui lại từng bước một, rất nhanh chống tay trên cửa chính.

Sở Qua như một bức tranh biểu hiện cảm xúc sợ hãi vô cùng sống động: "Cái đó... vớ da màu đen là ngươi tự chọn."

Thu Vô Tế nghiến răng nửa ngày: "Tránh ra, áp sát vào cửa để làm gì?"

Sở Qua bị đẩy văng ra một bên, Thu Vô Tế bước nhanh ra ngoài.

Sở Qua đi theo phía sau thở dài: "Biết vậy đã không để ngươi lên mạng lướt web, ngươi hiểu biết thật nhanh. Thật kỳ lạ ngươi làm sao có thể tìm được sở thích giới tính của ngươi khác như thế a”

Sắc mặt Thu Vô Tế hơi đỏ lên một chút.

Đó là do cái định vị tỉnh chuẩn gì đó? Xem video trên trang bilibili, rất nhiều người tự lộ giới tính trong khu bình luận, nên mới thấy nhiều chứ sao.

Như vậy mới thật sự là mở ra được cánh cửa lớn của thế giới, ai có thể nghĩ đến trên đời này có còn những đồ vật kỳ quái đến như vậy? Nào là tai mèo, còn có đuôi, vậy cũng thôi đi, ngay cả người thích nữ yêu quái cũng thấy qua, nhưng sao có người còn thích luôn cả những yêu quái chưa thể biến thành hình người kia chứ? Nào là "Còn chưa biến hình, ta đã bắt đầu dùng rồi", đây là loại người gì thết

Thang máy đã đến.

Hai người cắm đầu chui vào, Thu Vô Tế mới rầu rĩ nói: "Ngươi đã lấy quần áo của ta làm những chuyện không thể để cho người khác biết, vậy bộ đồ này ta cũng không thể mặc tiếp được nữa."

Tại sao trên đời này còn có những tên biến thái thích đồ lót như vậy! Đó có ý nghĩa thực tế gì đâu?

"2" Sở Qua thiếu chút nữa thì nhảy phốc lên trong thang máy: "Ta đã lấy quần áo của ngươi làm những việc không thể để cho người khác biết khi nào?"

Thu Vô Tế quay mặt đi chỗ khác, căn bản là nàng không tin.

Trước đây, cái đôi tấc chân đã bị cuốn lại thành một đống như vậy, ngươi bây giờ nói với ta là không làm gì sao?

"Ta mẹ nó, thật sự là không có làm mài"

"Ừm ừm, ngươi không có." Thu Vô Tế cũng không muốn tranh cãi với hắn, nói sang việc khác: "Hai ngày nay có gặp phải phiên phức gì không? Còn người ở đối diện kia thì sao?"

"Ta... thôi đi" Sở Qua cũng không muốn tranh luận cái vấn đề không cách nào giải thích này, vả lại thái độ này của nàng cũng thật là kỳ quái a, nếu thật là có ngươi còn không đánh ta sao?

ii... "Đang hỏi ngươi đấy!"

"A, không có, cô ấy nói sắp dọn đi."

Thu Vô Tế khẽ vuốt cằm: "Coi như cô ấy cũng biết điều."

"Thế nào, nếu như cô ấy không có biểu hiện thái độ, ngươi muốn đối phó cô ấy thế nào?"

"Có thể uy hiếp đuổi cô ta thì sẽ uy hiếp đuổi đi, nên xóa trí nhớ thì sẽ xóa trí nhớ, cô ấy thật sự chưa từng đắc tội với chúng ta, nhưng ngươi cũng nói ta là nhất đại tông chủ đều có thể tranh bá, tại sao lại để ý đến chút lòng dạ đàn bà này?" Thu Vô Tế thản nhiên nói: "Trước đó ta đã nghe theo ngươi rất nhiều chuyện, là cảm thấy ngươi hiểu rõ thế giới này hơn ta, phán đoán chính xác hơn ta, mà không phải nhất định phải nghe lời ngươi."

Sở Qua thở dài: 'Cảm thấy lân này ngươi trở về, trở nên ương ngạnh hơn rất nhiều..."

Nói chính xác hơn là sau khi nàng xem qua cái kịch bản tranh bá kia, mâu thuẫn trong lòng liền trở nên mãnh liệt, càng muốn nổi bật ý thức của bản thân hơn... trước kia đánh người còn liếc mắt đưa tình, biến hóa này quá rõ ràng.

Trong lòng Sở Qua hiểu rõ, nhưng cũng không muốn cùng nàng tranh luận, cái loại tâm tình không vui nhất thời này, qua khỏi là được, cứ coi như là tới kỳ đèn đỏ thôi.

Hắn cười nói: 'Hôm nay ăn lẩu được chứ?"

Thần sắc Thu Vô Tế khẽ động: "Hôm nay nóng như vậy..."

"Có thần khí điều hòa này, thời tiết gì cũng biến thành mùa xuân." Sở Qua lôi nàng vào tiêm ăn lẩu: "Những đồ ăn khác có thể nấu trong nhà, cái thứ nồi lẩu này, người bình thường rất ít khi ăn trong nhà, đúng lúc thử chút."

Thu Vô Tế nhìn tay hắn đang nắm lấy tay mình, đôi mắt cụp xuống, lại không nói gì.

Cũng đã quên mất lần đầu hắn kéo mình như thế là khi nào, lúc đó là trường hợp gì nữa?

Quên rồi, dường như thời điểm đó nàng đang suy nghĩ thứ khác nên không để ý đến.

Nhưng lần này để ý, tại sao không một cước đá bay hắn đây?

Dường như hắn không có ý nghĩ đặc biệt gì, nếu mình rụt tay lại, có phải làm quá rồi không...

Trong lòng còn chưa tìm ra được nguyên do, hai người đã bước vào quán lẩu. Nhìn những món ăn rực rỡ muôn màu trên thực đơn, Thu Vô Tế xác định, cái thứ này nếu ở trong nhà quả thực sẽ không thể làm được.

Đúng là quá nhiều loại đồ ăn.......

Bóng đêm dân buông xuống.

Nguyệt Ảnh chậm rãi đi vào hộp đêm Thần Tích, mang một cái mặt nạ quỷ, sau đó rẽ trái lượn phải rồi tiến vào một cái thang máy bí mật.

Thang máy đi thẳng xuống chỗ sâu phía dưới mặt đất. Đó chính là đấu trường hắc quyền, cô ấy dựa vào cái này để kiếm ăn.

Đánh hắc quyền kỳ thực không thể kiếm tiền, tiền đều đã bị người tổ chức lấy mất, cô ấy chỉ được chi tiền khi thắng trận, thu nhập vốn dĩ không nhiều, một khi bị thương, ngay cả phí trị liệu cũng không đủ bù. Nhưng cô ấy chỉ có thể làm công việc này.

Bởi vì những thứ khác cô ấy đều không biết làm.

"Đinh." Thang máy mở ra, sự huyên náo của thế giới bên ngoài kia đập thẳng vào mặt.

Tiếng âm nhạc kim loại nặng vang lên, mọi người xung quanh đều đang nhìn những khuôn mặt dữ tợn trên lôi đài kia, điên cuồng gào thét: "Nguyệt Ảnh! Nguyệt Ảnh! Xé nát bọn họ đi!"

Tỷ số thắng thực sự quá cao, nên người ủng hộ rất nhiều.

Có người muốn cô ấy thua, sẽ cho cô ấy càng nhiều tiền.

Nhưng...

Điều đó sẽ rất đau.

Nguyệt Ảnh khẽ ngẩng đầu, nhìn về bên cạnh lôi đài, nơi đó là một bức tường pha lê, nhìn không rõ bóng người phía sau bức tường ấy.

Cô ấy biết rõ bộ dạng của đối phương.

Đó là một gã đàn ông có vẻ nho nhã thon gầy, phía sau cặp kính lạnh lẽo kia ẩn giấu một tia sáng lạnh lùng.
Bình Luận (0)
Comment