Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 65 - Chương 65: Thu Tông Chủ Lần Đầu Tiên Hành Động Một Mình

Chương 65: Thu tông chủ lần đầu tiên hành động một mình Chương 65: Thu tông chủ lần đầu tiên hành động một mìnhChương 65: Thu tông chủ lần đầu tiên hành động một mình

"Trời nóng bức như vậy mà ngươi thật sự muốn mặc thứ này sao?" trong tiệm bán quần áo, Sở Qua rung rẩy, ý đồ muốn ngăn cản Thu Vô Tế: "Quần jean sẽ rất nóng đấy."

"Ngươi mặc hay ta? Bổn tọa chẳng lẽ lại sợ chút nóng lạnh này sao?" Thu Vô Tế tiếp tục nóng nảy: "Ta thấy người khác mặc áo sơ mi trắng, quần jean xanh rất đơn giản và xinh đẹp, dù sao cũng che hết cả đôi chân, không hạ lưu như ngươi vậy."

Cảm giác sâu sắc được "Nữ nhi trưởng thành tất sẽ phản nghịch" Sở Qua bất lực ngăn cản, chỉ có thể đưa mắt nhìn Thu Vô Tế tiến vào phòng thay quần áo. Một lúc sau, ánh mắt liền sáng lên.

Thu Vô Tế chỉ mặc áo sơ mi trắng và quần jean xanh đơn giản, nàng cảm thấy rất đứng đắn, từ đầu tới chân đều được bao bộc chặt chẽ... cái quần jean kia bó chặt vào chân, hiện rõ đôi chân thẳng tắp thon dài, áo sơ mi tùy ý nhét vào trong thùng, càng hiện rõ vòng eo tinh tế, núi non đây đặn.

Cái này rõ ràng nhìn càng gợi cảm hơn, không phải sao?

Cũng không biết kiểu phối đồ này là do nàng tự học, hay nhìn theo hình ảnh trên mạng, nàng thế mà lại buộc lên kiểu tóc đuôi ngựa, loại gợi cảm và đây sức sống ấy đập vào mặt khiến người ta muốn nhìn ngắm mãi không thôi.

Thật giống một con búp bê ma nơ canh, người đẹp mặc gì cũng đẹp.

Bên cạnh cũng có những người khách khác đang giơ máy lên quay phim, Thu Vô Tế dường như cảm giác được, khẽ nhíu mày.

Thế là những máy cameras đó toàn bộ mất tác dụng.

Sở Qua nghe thấy tiếng kêu kinh ngạc của mọi người, lặng lẽ nuốt ngụm nước bọt, thấp giọng hỏi: "Ngươi đã làm gì bọn chúng?"

"Chỉ đơn giản làm nhiễu dòng điện mà thôi, cũng không làm hư đồ của bọn họ."

"... kỳ thực ta cảm thấy ngươi hiểu rất rõ ta, còn biết rõ là phải thêm câu phía sau."

"Hừ." Thu Vô Tế hỏi: "Bộ đồ này như thế nào, có phải hay không là rất kỳ quái, vì sao bọn họ lại muốn chụp lén."

Sở Qua nén ra hai chữ: "Thật thơm." Thu Vô Tế tức giận trừng mắt liếc hắn một cái, cách phối đồ này nàng đã nhìn thấy trong một video dạy nấu ăn, đây là kiểu rất bình thường, khu bình luận dường như cũng không ai nói loại trang phục này là sở thích đặc biệt gì, hẳn là không có vấn đề.

Nàng cũng lười biếng không muốn lôi co cái này với Sở Qua, vui vẻ trả tiền: "Mà ngươi theo ta đi mua quần áo làm gì? Ngươi rất rãnh rỗi sao? Chẳng lẽ ngươi không muốn đi đánh chữ hay luyện công sao?”

"Hôm nay đã đăng hơn vạn chữ, bất quá..." Sở Qua nghĩ một chút, bây giờ những việc cần làm hình như càng lúc càng nhiều, phải rèn luyện thân thể, còn phải ngồi thiền tu hành, đều phí rất nhiều thời gian. Liền nói: "Vậy chúng ta về nhà nhé?"

Thu Vô Tế tùy ý nói: 'Là ngươi tự về đi."

"2" Sở Qua ngạc nhiên: "Vậy ngươi thì sao?"

"Ta cũng không phải trẻ con, tại sao mỗi lần ra ngoài đều phải có ngươi đi theo?” Thu Vô Tế nghiêm mặt nói: "Ta không thể tự đi dạo bên ngoài hay sao? Đến thế giới này đã lâu như vậy, phạm vi hoạt động còn chưa vượt qua ba con phố?"

"Ngươi không có căn cước..."

"Cứ đi đường bình thường thì vốn dĩ sẽ không có người kiểm tra căn cước." Thu Vô Tế dừng lại, mỉm cười nhìn vào đôi mắt hắn: "Ta đã hiểu cái thế giới này không ít, Sở Qua ngươi không dụ được ta đâu."

Vốn dĩ muốn hỏi "Phải chăng có chút hối hận", nhưng dường như không cần hỏi nữa. Ánh mắt hai người nhìn nhau trong khoảng cách gần, đôi mắt Sở Qua rõ ràng phản chiếu lên trước mắt Thu Vô Tế, Thu Vô Tế gắng sức dùng pháp thuật để che lấp, khiến nó không thể phản chiếu ra hình ảnh của Sở Qua.

Sở Qua im lặng nhìn nàng một lúc, đột nhiên cười nói: "Đi sớm vê sớm, nhớ kĩ không được dùng bạo lực, nếu không sẽ có người kiểm tra căn cước của ngươi đấy."

Nói xong quay lưng rời đi.

Nữ nhi trưởng thành nha, phản nghịch không nghe lời ô ô ô không còn đáng yêu như trước nữa...

Thu Vô Tế hé miệng nhìn theo bóng lưng Sở Qua rời đi, rất muốn nói ngươi lại giả bộ nữa rồi...

Thôi vậy, mỗi lần hẳn giả bộ đều rất thành công, dù sao cũng rất hiểu bản thân mình, mình quả thực cho rằng là nam nhân thì cần phải thoải mái rộng lượng như vậy, kỳ thực ngay cả dạng người như Viêm Thiên Liệt nàng cũng rất ngưỡng mộ, cảm giác quả thật có mấy phần phong thái của ma quân cái thế, dáng vẻ tốt hơn nhiều so với Độc Thủ Ma Quân.

Hắn cái gì cũng biết, thật sự là chơi xấu.

Ngược lại bản thân không hiểu hắn cho lắm, có phải hay không có chút thiệt thòi...

Trong lòng Thu Vô Tế hiện ra cái ý nghĩ không sao nói rõ được, rất nhanh vứt ra sau đầu, chui vào trạm xe điện ngầm gần đó.

Nàng sớm đã muốn thử cái gọi là xe điện ngầm này.

"Xin xuất trình mã sức khỏe." Còn chưa vào trạm nàng đã bị ngăn cản lại.

Thu Vô Tế: "2"

Mã sức khỏe là cái thứ gì? Trong phim đâu có nói vào trạm cần có thứ này.

Nàng nhìn bộ đồng phục của bảo an kia rất giống đồng phục của nha môn, nàng chậm rãi rút ra khỏi trạm xe lửa trong ánh mắt cảnh giác của người đó.

Hành trình lần thứ nhất đi tàu điện ngầm của Thu tông chủ tuyên bố thất bại.

Không sao cả, trong phim còn có xe taxi, nghe nói chỉ là hơi đắc.

Thu Vô Tế đưa mắt nhìn ví tiền trong wechat, vì vừa mới mua quần áo nên chỉ còn sót lại hai con số mà thôi, khuôn mặt có chút khổ sở, không biết là có đủ hay không nữa... Một chiếc taxi đi qua.

Lại một chiếc taxi đi qua.

Thu Vô Tế vẫy tay, nhưng căn bản không ai để ý đến nàng.

Điều này không đúng, trong phim truyền hình, chỉ cân vung tay lên, bọn họ chắc chắn sẽ dừng lại, nhưng tại sao bọn họ không dừng? Chiếc vừa nãy chạy qua rõ ràng là xe trống mà.

Thu tông chủ đứng tại phần đường cấm ngừng lúng túng vây tay, luôn cảm thấy ánh mắt của người qua đường đang nhìn mình như nhìn kẻ đần độn vậy.

Bỗng nhiên một chiếc taxi chậm rãi lướt qua trước mặt, cửa sổ xe hạ xuống, chỗ ngồi phía sau lộ ra gương mặt tươi cười của Sở Qua: "Đi lên phía trước một đoạn, rẽ phải đi vào, bên kia mới có thể dừng xe."

Thu Vô Tế: "..." Rất muốn làm nổ tung chiếc xe này?

Xe taxi ung dung đi về phía trước, Thu Vô Tế không thể áp dụng kế hoạch cho nổ tung chiếc xe được, nhanh chóng chạy tới, cuối cùng cũng lên xe.

Thu Vô Tế lân đâu độc lập hành động, xem như thất bại.

Hai người sánh vai nhau ngồi ở phía sau, mạnh ai nấy ngồi nghiêm chỉnh, không nhìn nhau cũng không nói chuyện với nhau.

Sở Qua cảm thụ được bên cạnh như có mùi thuốc nổ, hắn hiểu rõ nếu bây giờ lại cười nàng nữa thì chiếc xe này chắc chắn sẽ biến mất...

Một mảnh yên tĩnh, tài xế lái xe rốt cục nhịn không được nói: "Ta nói, các ngươi rốt cục muốn đi đâu?"

Thu Vô Tế rốt cục mở miệng: "Hộp đêm Thần Tích." Sở Qua có chút nheo mắt lại.

Hộp đêm... Thu Vô Tế từ đâu biết đến nơi này? Chẳng lẽ nàng đã lục soát hồn phách của người xuyên tường kia sao?

Hắn trông thấy bên trong kính chiếu hậu phía trước, ánh mắt của tài xế lái xe cũng có chút kinh ngạc, không ngừng dò xét bọn hắn trong kính chiếu hậu.

Cái chỗ đó...

Không đứng đắn?

Sở Qua rốt cục nhịn không nổi thấp giọng hỏi: "Là người xuyên tường kia sao?"

"Ừm.”" Thu Vô Tế cũng không chiến tranh lạnh với hắn nữa, thấp giọng nói: "Chỉ là đi xem một chút, sẽ không làm xằng, đừng nhìn ta như thế nữa"

"Trách không được ngươi thay bộ quần áo dễ hành động hơn này." Sở Qua bĩu môi, vấn đề là bộ trang phục của ngươi quá đàng hoàng, không hợp lắm với loại địa phương đó.

A không đúng, ta cũng không biết rõ nơi đó là như thế nào nữa, nếu như xem tivi có thể coi là thật thì nhìn cái cảnh vừa rồi Thu Vô Tế gặp phải thì có thể hiểu rõ, cuộc sống thực tế trái ngược hoàn toàn với tài liệu giảng dạy.

"Đã không muốn làm xẳng, vậy lát nữa vẫn nên nghe ta." Sở Qua lúc này trở nên nghiêm túc, thấp giọng nói: "Còn muốn vứt bỏ ta mà hành sự, đừng tưởng rằng ngươi đã hiểu rất nhiều, để ngươi tự mình lăn lộn quá nửa là sẽ xảy ra chuyện."

Thu Vô Tế nghiêng đầu nhìn ngoài cửa sổ xe.

Lại bị hắn bắt chẹt nữa rồi, đúng là mất mặt.

Điều khiến Sở Qua kinh ngạc chính là hộp đêm Thần Tích vậy mà không xa lắm, buổi tối không bị kẹt xe, xe taxi cũng chỉ cần chạy 15-16 phút mà thôi.

Hai người xuống xe, cái bảng hiệu của hộp đêm cũng rất khiêm tốn, ánh đèn của bốn chữ "Hộp đêm Thần Tích" đều không trọn vẹn, nhìn vẻ ngoài cảm thấy rất cũ kĩ.

Nhìn bộ dạng ngẩng đầu quan sát của Sở Qua, Thu Vô Tế rốt cục nhịn không nổi hỏi: "Chỉ một chút đoạn đường đó, đừng nói với ta ngươi thế mà... nghe cũng chưa từng nghe nói đến nơi này?"

Mẹ nó, một trạch nam làm nghề đánh chữ có gì sai sao?

Sở Qua nghiêm mặt nói: "Nếu như †a thường xuyên đến những chỗ này, khả năng chắc chắn sẽ không có ngươi." Bác tài xế đậu xe đang chờ khách kia: "222"

Quan hệ của các ngươi rốt cục là gì thế?
Bình Luận (0)
Comment