Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 627 - Chương 626: Có Phải Vẫn Luôn Có Anh Trong Sinh Mệnh (2)

Chương 626: Có phải vẫn luôn có anh trong sinh mệnh (2) Chương 626: Có phải vẫn luôn có anh trong sinh mệnh (2)Chương 626: Có phải vẫn luôn có anh trong sinh mệnh (2)

Thu Vô Tế cười lạnh nói: "Còn không biết xấu hổ mà nói, bản toạ phái người đi điều tra, Liệt Diễm Chi Tâm người đi nhà trống, môn đồ của Ngục Hoả Tông toàn bộ đều rút đến Thập Vạn Đại Sơn ở phương Nam rồi. Đây là hợp tác giữa Ma Đạo và Yêu Tộc, Vu Tộc của Thập Vạn Đại Sơn, lẽ nào không phải trước đó lúc anh phục sinh cho Thanh Diệm đã thay Viêm Thiên Liệt nối sợi dây với Vu Thần?"

Sở Qua cười nói: "Cái này em hiểu lầm rồi, là bởi vì vón dĩ có tình tiết Viêm Thiên Liệt và Vu Thần hợp tác, anh mới ở giữa cho thêm một đường nhánh, hiển nhiên càng đầy đủ hơn, chứ không phải là vì đường nhánh này dẫn đến một tình tiết lớn, anh cũng không có đầu sắt như vậy, tuỳ tiện chỉnh cả đại cương cốt truyện."

Thu Vô Tế tức giận nói: "Cho nên bây giờ bọn họ thanh thế cực thịnh, bọn em không có cách nào dễ dàng chiến thắng, là điều anh hi vọng sẽ nhìn thấy đúng không?”

Sở Qua cười bồi nói: "Cái này mới có thể có cảm giác chờ đợi mà, bằng không các em nghiền ép rồi thì còn xem cái gì nữa..."

"Anh cũng có lý do! Em mặc kệ, cho em đánh một cái."

Sở Qua rụt đầu.

Thu Vô Tế hung hắc cắn vào vai hắn.

"Đau đau đau... Thu Vô Tế hàm hồ không rõ nói: "Cho nên bây giờ biến thành một loại giằng co, đơn giản đánh không phá nổi cục diện bế tắc, em đương nhiên phải phân hồn ra đây, toàn thân chuyên chú trong đó có ý nghãi gì. Vốn dĩ còn cho rằng đi vào mấy ngày là có thể giải quyết nhanh chóng xong chuyện này, cuối cùng phát hiện hoàn toàn là vào vô ích rồi..."

Sở Qua bật cười nói: "Vốn dĩ chính là nội dung của quyển một, lại không phải là mấy chương, về sau tời gian quan trọng hơn lại đi vào đi, lần này tính là diễn thử, ha ha ra ngoài rất tốt, ra ngoài rất tốt"

Thu Vô Tế tức giận nhìn hẳn nói: "Căn không đau anh được phải không, còn có thể cười!"

"Hay là... đổi vị trí cắn đi?" Sở Qua thăm dò.

"Cút!" Thu Vô Tế nhảy dựng lên, Sở Qua quay người bỏ chạy, đôi tình nhân trẻ một chạy một đuổi, khiến căn phòng bừa bãi lộn xộn. Cuối cùng không biết là thế nào, công thủ thay đổi, ngược lại Thu Vô Tế bị bắt được, ấn ở trên sô pha.

"Có phải là nhớ anh rồi không?" Sở Qua hỏi.

Thu Vô Tế vẻ mặt anh dũng không khuất phục nghiêng đầu nói: "Ai nhớ anh"

"Thế nhưng anh rất nhớ em đó." Sở Qua thấp giọng nói.

Thu Vô Tế mím môi, lén nhìn ánh mắt hẳn, lại nghiêng đầu sang.

Sở Qua liền hôn vào má nàng nói: "Hai ngày nay... anh mặc kệ làm chuyện gĩ cũng đều nhớ em, nhìn thấy cái này liền nghĩ Thu Thu ở đây thì tốt, nhìn thấy cái kia cũng nghĩ nếu như là Thu Thu thì làm thế nào... lúc anh hồi tưởng thời gian đi nhìn Sở Thiên Ca, kết quả không nhìn lấy hai cái liền nghĩ phải đi gặp Thu Thu lúc trẻ..."

Thu Vô Tế nghe vậy trong lòng mềm đi, thấp giọng nói: "Được rồi... chẳng phải em ra ngoài rồi sao... đừng ôn nữa, ngứa..."

Sở Qua tiếp tục hôn vào vành tai nàng, cố chấp hỏi: "Em có nhớ anh không..."

Thu Vô Tế thở hổn hển nói: "Đừng, đừng hôn nữa... em nhớ, nhớ còn không được à..."

Đầu nghiêng đi cuối cùng cũng không nghiêng nổi nữa, bị kéo lại, hung hăng hôn môi.

Thu Vô Tế ư ư ư trợn tròn mắt, bản thân cũng không hiểu rõ rõ ràng là ra ngoài để đánh hắn, sao lại biến thành như vậy chứ?

Vẫn là trước kia tốt, nói đánh hắn là đánh hắn. Ưưư...

Thế nhưng cũng rất nhớ hắn, ở trong đó không có hắn, thật sự khó chịu. Hắn đột ngột xuất hiện ở sau người, tuy rằng đánh hẳn bay lên trời, thực tế trong lòng không biết vui vẻ cỡ nào.

Kết quả kẻ này lại loáng một cái biến mất, Thu Vô Tế gần như là theo bản năng muốn đuổi ra ngoài, cố gắng kiềm chế bản thân, bố trí công việc thăm dò Liệt Diễm Chi Tâm, mở cuộc họp thảo luận nửa ngày rồi mới tìm lý do ra ngoài.

Làm một Thu tông chủ nghiêm túc thật khó.

Vẫn là làm Thu Thu tốt, dựa vào lòng hắn cái gì cũng không cần nghĩ, có người cưng chiều như vậy, dường như muốn nàng hoà vào trong huyết dịc của hắn.

"Anh thật sự hồi tưởng lại Thu Thu lúc còn trẻ sao?"

Thu Vô Tế bị hôn đến mềm nhũn cuối cùng cũng không cứng miệng nữa, lười biếng dựa vào trong hõm vai hắn, thoải mái ôm éo hẳn, chân còn gác lên chân hắn, giống như ôm một con gấu lớn.

Sở Qua mãn nguyện ôm nàng, tâm tình cực kỳ thoải mái cười nói: "Đúng vậy, nhìn thấy em cầm kiếm đứng ở bên sông, nhìn chân trời mênh mang xa xa, cảm thấy thời khắc đó giống như là có sở ngộ, đang ngộ đạo."

Thu Vô Tế nhớ lại một chút, có chút kinh ngạc thấp giọng tự nói: "Hoá ra... cảm ứng lúc đó là thật... thật sự là anh..."

Sở Qua chớp chớp mắt.

Thu Vô Tế giống như nói mê: "Cho nên... nghìn năm trước em từng gặp anh. Sớm hơn nữa thì sao? Có phải là trong sinh mệnh của em, thực ra vẫn luôn có anh không?"
Bình Luận (0)
Comment