Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 632 - Chương 631: Thừng Nghệ Đại Sư Chu Manh Manh (1)

Chương 631: Thừng nghệ đại sư Chu Manh Manh (1) Chương 631: Thừng nghệ đại sư Chu Manh Manh (1)Chương 631: Thừng nghệ đại sư Chu Manh Manh (1)

Sở Qua nghĩ thế nào cũng không thể bắt được trọng điểm, cuối cùng chỉ có thể quy kết lại là nội dung của manga này không đủ nhiều, mới có chút nội dung như vậy có thể xem được cái gì.

Sách thực thể số tập cũng không đủ nhiều, bản sách mẫu gửi đến chỉ có hai tập... không biết hai ngày này liệu có ra tập mới không, đến lúc đó lại xem thêm vài tập nữa, dù sao phương hướng chắc chắn ở đây.

Nói thực trong nội tâm Sở Qua cũng không cảm thấy người trong sách có thể lật ra được cái sóng gì.

Hiện giờ lực khống chế của mình càng ngày càng mạnh, ở trong sách nghĩ một ý niệm biến ra thứ gì cũng đã có hình có dáng. Còn có một ví dụ rất điển hình, hiện giờ xuất hiện ở bên cạnh Thu Vô Tế, Thu Vô Tế lại cũng không phát giác ra được...

Nhìn bề ngoài giống như là một chuyện nhỏ, thứ chiếu xạ trên thực tế lại rất quan trọng.

Thu Vô Tế là ai, Nhân Giới đệ nhất nhân tuyệt đối đối không có gì nghi ngờ, trước kia mấy lần mình nhìn trộm đều bị nàng tóm được, lần này người cũng xuất hiện ở phía sau nàng rồi, mà nàng lại không hề phát giác. Chứng minh rằng bản thân đã vượt qua phạm vi nhận biết của cường giả mạnh nhất nhân gian rồi, gần như là đâu đâu cũng có, đây là khái niệm gì?

Cộng thêm nhân vật chủ chốt của Chính - Ma các phe đều đã "quy phụ" rồi, trước kia chỉ lo lắng nhân vật chính, bây giờ ngay cả nhân vật chính cũng nói ra rồi, nói nhân gian giới này hoàn toàn là hậu hoa viên của bản thân cũng không có vấn đề gì, Sở Qua thật sự không thấy Thiên Đế có thể lật ra được sóng gì.

Còn quan tâm biến cố như vậy, đơn giản chỉ là một cái quán tính mà thôi, cưỡng cầu cũng vô ích... dù sao bất kể là hạng mục cải biên nào cũng phải đợi thời gian, gấp gáp cũng không thể ăn được đậu hũ nóng.

Nhìn những tiền văn này, thu hoạch lớn nhất của hôm nay vẫn là cảm ngộ về thời gian...

Loại cảm giác đó thật sự huyền ảo và mỹ diệu, chính là thực sự quá thâm áo. rồi, không có cách nào đem nó hoá thành phương pháp có thể điều khiển được, thử hồi tưởng đến tình tiết tiểu thuyết trước khi bắt đầu, cũng chỉ có một lần đó thành công, phần lớn đều bị kẹt không về được. Chỉ có thể lần lượt xem "phim điện ảnh", lần lượt tiếp cận cảm giác đó, chờ đợi một ngày nào đó sẽ có tiến bộ.

Chu Manh Manh ở ngoài cửa thò đầu vào, lại rất nhanh bị Thu Vô Tế kéo về.

"Cậu làm gì vậy... Chu Manh Manh đè thấp thanh âm nói: "Cậu ấy nhìn chằm chằm vào màn hình mắt cũng không chớp, cảm giác giống như người bị bệnh tâm thần vậy, cậu khẳng định là không sao chứ?"

"Không sao, không sao." Thu Vô Tế cười xoà nói: "Con người anh ấy hễ làm việc là lại như vậy, cậu thấy ánh mắt anh ấy không chớp trên thực tế là cực kỳ chuyên tâm đấy."

"Nhìn thế nào cũng là đang phát ngốc mà, hoặc là thực ra cậu ta đang mò cá?" "Không có, không có..."

"Cho dù cậu ta đang chuyên tâm làm việc, cũng không đến mức không thể hỏi chuyện, cậu khẩn trương làm gì?"

"Đừng quấy rây con người của công việc mà..." Thu Vô Tế ho khan, mới sẽ không nói cho cô ấy biết mình đang kỳ vọng Sở Qua thần du vạn cổ, đi tìm tiểu Thu Thu của trước kia, làm sao có thể để người khác phá hỏng chứ...

"Không biết còn tưởng là sáng tác rất quan trọng chứ, không phải chính là duyệt bản thảo sao?"

Thu Vô Tế lười nói nhiều, kéo khuôn mặt của Chu Manh Manh trở về phòng bên cạnh nói: "Duyệt bản thảo thế nào rồi, cậu coi thường biên tập xét duyệt sao? Không tin cậu lên mạng đăng truyện đi, nhập kho còn bị trả về, đến lúc đó biết cái gì gọi là sinh tử nằm ở tay người!"

Chu Manh Manh: "Ai da cậu đừng có kéo mặt mình, béo rồi..."

Cô cảm thấy Thu Vô Tế hình như đang trộm đánh tráo khái niệm... bỏ đi.

"Cậu cũng biết cậu ăn béo luôn rồi à" Thu Vô Tế nói: "Mình có chuyện riêng hỏi cậu."

"Hử? Gì vậy?"

"Dị năng của cậu có tiến triển gì chưa?”

Chu Manh Manh giống như tên trộm nhìn trái nhìn phải, đè thấp thanh âm nói: "Bây giờ mình có thể phân rõ rất nhiều sợi dây đại diện cho cái gì rồi, không chỉ là dây tình cảm nữa rồi."

Thu Vô Tế trợn tròn mắt nói: "Thật sự có thể."

Chu Manh Manh gật đầu. Thu Vô Tế rất kinh ngạc, chẳng lẽ người này thật sự là thiên tuyển chỉ nữ một phần trăm vạn à? Phan Đạt người đó rèn luyện muốn chết đi sống lại, còn đi Bắc Kinh huấn luyện đặc biệt, cũng không biết có thể tiến bộ bao nhiêu, Chu Manh Manh thì ngày ngày đi làm uống trà, lại có tiến bộ lớn như vậy.

Đúng, tiến bộ này thật đáng sợ. Dựa theo phán đoán trước đây, Chu Manh Manh chỉ cần có thể phân biệt được ra sợi quan hệ gì, là có thể cắt đứt được sợi đó, đến lúc cái gì cũng có thể phân biệt được, chính là đoạn nhân quả chân chính, năng lực của tiên thần.

Nàng thử hỏi: "Vậy trước kia cậu nói sợi dây giữa mình và Sở Qua bừa bãi lội xộn thành một cục, bây giờ có thể phân rõ là có mấy sợi chưa?”
Bình Luận (0)
Comment