Chương 632: Thừng nghệ đại sư Chu Manh Manh (2)
Chương 632: Thừng nghệ đại sư Chu Manh Manh (2)Chương 632: Thừng nghệ đại sư Chu Manh Manh (2)
Chu Manh Manh vừa nãy còn là thần thái tràn đầy tự tin bỗng trở nên do dự nói: "Bỏ đi, có thể năng lực của mình vân chưa đến đâu, có phán đoán sai lâm."
Thu Vô Tế: "?"
Chu Manh Manh nói: "Giữa cậu và cậu ta ngoại trừ sợi dây tình yêu to như ngó sen đó ra, còn có quan hệ sự nghiệp quấn lấy nhau, hơn nữa là kiểu giúp đỡ lẫn nhau đó, cậu có thể giúp cậu ta có thành tựu trong sự nghiệp, cậu ta cũng có thể giúp cậu có thành tựu trong sự nghiệp. :
Thu Vô Tế rất cao hứng nói: "Cái này thì đúng rồi, có gì sai lầm?"
"Mình còn chưa nói xong." Chu Manh Manh do dự nói: "Hai người sao lại vẫn là anh em họ?"
Thu Vô Tế cười hihi nói: "Đúng vậy, trong hộ khẩu của bọn mình chính là anh em họ, Manh Manh cậu thật là lợi hại."
"Như vậy à... vậy cậu ta là sư phụ của cậu thì sao?"
"Đúng mà, đúng mà."
".. cậu cũng là sư phụ của cậu ta? Hơn nữa còn có chút ý tứ của hiệu trưởng."
Thu Vô Tế càng kinh ngạc nói: "Manh Manh cậu chuẩn quá."
"Cái này làm sao có thể chứ?"
"Học tập lẫn nhau có gì mà phải kinh ngạc lạ lùng chứ..."
"Không đúng lắm, học tập lẫn nhau bình thường, sẽ không cấu thành sợi dây thầy trò rõ ràng như vậy. Giống như mình học cậu dưỡng sinh thực liệu, mình và cậu cũng không sinh ra sợi dây thầy trò. Cái này theo lý phải tương đương với chính thích bái sư mới đúng..."
Thu Vô Tế cười hi hi nói: "Bọn mình lén làm chút nghi thức nhỏ có liên quan gì không?"
"Cái này cũng tính?"
"Ừm ừm” Thu Vô Tế gật đầu.
"Cho nên..." Chu Manh Manh do dự nói: "Ngay cả quan hệ phức tạp không thể tin nổi như vậy cũng đều là thật, vậy mình nhìn thấy hạng mục khác cũng là thật sao?"
"Hử?" Thu Vô Tế thầm nghĩ nếu như nói là cha con, vậy thì nói cô ấy sai rồi, tuổi tác bày ra đấy mà, làm sao có thể chứ, thiết nghĩ bản thân Manh Manh cũng sẽ cảm thấy chắc chẳn là sai rồi không có gì để nói... Lại thấy Chu Manh Manh thận trọng lùi về sau nói: "Cậu là con rối giật dây của cậu ta, giống như có một sợi dây thừng buộc vào trên người cậu, bảo cậu làm gì thì làm đấy, hoá ra hai người bí mật chơi trò như vậy, lúc nào cho mình xem cái vòng đó mua ở đâu?”
Nụ cười của Thu Vô Tế cứng ngắc trên mặt.
Không khí hoàn toàn tĩnh lặng.
Chu Manh Manh quả thực có thể nhìn thấy cả người Thu Vô Tế có hiệu ứng như hoạt hình cả người từ từ hoá đá rồi vỡ vụn ra, trên đầu cũng sắp bốc khói rồi.
Thực ra Chu Manh Manh cảm thấy cái này cũng không có gì, trai gái hiện đại mà, thích chơi thế nào thì chơi thế ấy, huống hồ nếu như da mặt Thu Vô Tế mỏng không muốn thừa nhận, vậy thì nói bản thân nhìn sai là được rồi, có gì mà phải hoá đá chứ...
Lại thấy biểu tình hoá đá của Thu Vô Tế trở nên đỏ bừng, há miệng dường như muốn phủ nhận, cuối cùng lại là vẻ mặt nín nhịn, nhỏ giọng hỏi: "Manh Manh... cậu... có thể chặt đứt cái sợi này không?"
Chu Manh Manh: "?"
Mấy trò hai người chơi thì tự mình không chơi nữa chẳng phải xong rồi sao, còn cần người ta chặt đứt?
"Lễ nào là bản thân cậu nghiện rồi, cần mình giúp cậu cai nghiện?" Chu Manh Manh hiếu kỳ nói: "Không nhìn ra đó nha Thu Thu..."
Thu Vô Tế vừa xấu hổ vừa giận dữ nói: "Đâu ra lắm lời như vậy, nói đi được hay không."
Chu Manh Manh do dự ra dấu một cái.
Thu Vô Tế lại bỗng nhiên lùi lại: "Vẫn, vẫn là thôi đi..."
Chu Manh Manh bực mình nhìn nàng.
Thu Vô Tế mím chặt môi, thấp giọng nói: "Không cần nữa... mình, tự bọn mình giải quyết. Cắt lung tung sợ sẽ xảy ra chuyện..."
Chu Manh Manh thực sự không biết nàng đang nghĩ cái gì, bực mình nói: "Nói đến hình như mình thật sự có thể làm được. . không biết vì sao, mình nhìn sợi dây của người khác cũng cảm thấy rất dễ cắt, thế nhưng sợi dây của hai người cho mình một tín hiệu nguy hiểm, giống như đụng lung tung sẽ nổ chết mình, mình không dám đụng."
Thu Vô Tế trầm mặc, một lúc sau mới thở dài, giống như vừa buông lỏng sợi dây cung bị kéo căng vậy, có khí vô lực nói: "Manh Manh, cậu luyện thêm đi, nói không chừng sau này có chuyện cần cậu giúp đỡ."
Chu Manh Manh là một người phàm, muốn chặt đứt quan hệ thiên đạo giữa nàng và hắn, vậy quả thực là dường như không thể.
Thế nhưng... vì sao bản thân cũng phải tránh lui, đến cuối cùng lại không muốn để cô ấy cắt.
Cái này không nên là chuyện bản thân mình kỳ vọng nhất sao... vì cái gì nghe Manh Manh nói không dám cắt, lại thấy nhẹ nhõm vậy...
Có hèn không vậy, lẽ nào thật sự muốn bị hắn thao túng cả đời.
Lại nghe Chu Manh Manh yếu ớt nói: "Thực ra, người hiện đại mà, có chút háo sắc cũng rất bình thường, mình sẽ không cười cậu đâu..."
Thu Vô Tế phát điên: "Không phải kiểu như cậu nghĩ đâu... a a a mình rốt cuộc là nói gì với cậu vậy."
Phòng cách vách truyên đến giọng nói của Sở Qua: "Thu Thu, bản thảo xem xong rồi, anh cảm thấy sợi dây của em bên này có cần kéo chút không..."
Thu Vô Tế nổi trận lôi đình: "Dây, dây gì, anh và Sở Thiên Ca, Viêm Thiên Liệt chơi dây đi."