Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 634 - Chương 633: Đồng Tâm (1)

Chương 633: Đồng tâm (1) Chương 633: Đồng tâm (1)Chương 633: Đồng tâm (1)

Sở Qua nói là sợi cốt truyện.

Tiểu thuyết cải biên manga, đương nhiên sẽ tạo thành sự kéo dãn hoặc co lại của tình tiết, tăng thêm hoặc cắt giảm chi tiết. Sở Qua cảm thấy sợi dây của Thu Thu còn có thể kéo ra thêm một chút, cái này ngược lại không có nguyên nhân khác, chỉ là vì thị trường.

Nhân khí của Thu Thu quá vượng, ai ai cũng đều là Thu Thu Đường. Sở Thiên Ca là cái trâu bò gì, không quen.

Lúc chỉ có tiểu thuyết còn không đến mức này, suy cho cùng vai diễn của Thu Vô Tế cũng không tính là quá nhiều. Nhưng sau khi có manga, số lượng Thu Thu Đường bắt đầu tăng trưởng gấp nhiều lần, mức độ yêu thích cũng điên cuồng hơn. Xem hình ảnh và xem chữ cũng không giống nhau.

Giống như Vân Vận ở trong sách biểu hiện bình thường, sau khi có hoạt hình nhân khí bùng nổ, một khuôn mẫu xinh đẹp quan trọng hơn bất cứ thứ gì... nguyên hoạ của Thu Vô Tế là dựa theo bản thân nàng tự mình vẽ ra, tuy rằng hình ảnh manga và người thật chắc chắn không giống nhau, thoạt nhìn cũng không giống với bức ảnh của tình yêu đầu thu, nhưng thần vận đó vẫn còn, khí chất quý khí thanh lãnh và dung mạo tuyệt thế thiên hạ đủ để khiến đôi mắt của bất kỳ nam nhân nào trở thành hình trái tim.

Hiện giờ có rất nhiều fan hâm mộ, nói là fan sách hoặc fan manga của [Sở Thiên Vô Tế], còn không bằng nói là fan của Thu Vô Tế. Có thể dự tính được đợi sau khi hoạt hình ra mắt sẽ càng khoa trương hơn... Vẫn may mọi người vẫn có chút lý trí, biết bản thân mình hâm mộ là Thu Thu 2D, không phải là Thu Thu chân nhân 3D vẽ ra kia, bằng không e rằng ra cửa cũng bị bị rồi. Cho dù như vậy, ở trong nhóm người phát bệnh muốn liếm Thu Thu vẫn là ngày một nhiều,

Sở Qua liên nghĩ có phải nên thêm chút trò cho Thu Vô Tế không... đặc biệt là tình tiết thời đầu, vai diễn của Thu Vô Tế càng ít, có phải là ngoài hành động của Sở Thiên Ca thêm chút hình ảnh cho Thu Vô Tế không, cũng không cần phải biên thêm cái gì, chỉ là Thu Vô Tế lúc trước tự mình làm chuyện gì vẽ ra một chút là được rồi...

"Không được." Thu Vô Tế tức giận ở bên cạnh nói: "Nên là vai diễn gì thì là vai diễn đó, em ở sau núi luyện công đánh đàn cũng cần vẽ ra cho người ta xem à."

"Cũng không phải là không thể, bọn họ sẽ hô to 'Thu Thu giỏi quá, đánh đàn quá đẹp, huhuhu thật muốn làm đàn của Thu Thư"

"Đây là chuyện gì rất đắc ý sao!" Thu Vô Tế kéo ống tay áo của Sở Qua nói: "Cho anh xem những thứ này là vuốt sơ hở của tiên văn cùng với tìm manh mối Thiên Đế, không phải bảo anh suy nghĩ những cái này."

"Ai da sao lại giống như ăn thuốc súng thế, cùng Chu Manh Manh nói cái gì?

"Không có!" Thu Vô Tế che giấu: "Chính là bị Manh Manh nhìn ra mối quan hệ rối tung rối mù của chúng ta, cái gì mà BUFF đều bị cô ấy nhìn ra rồi, bị người ta chê cười rồi."

Sở Qua ngửa ra sau: "Hì... sợi dây của chúng ta loạn như vậy chị ấy cũng phân ra được sao? Đây là thừng nghệ đại sư à?"

Thu Vô Tế rất muốn nói nếu như dựa theo lý luận của Manh Manh, anh mới là thừng nghệ đại sư đấy, sợi dây thừng trong tay dắt nối tỉ vạn người, buộc người ta làm cái gì thì phải làm cái đấy.

Bỏ đi không nói cái này nữa, càng nghĩ càng bực mình.

"Đợi đã." Sở Qua phát hiện ra hoa điểm: "Nếu như chị ấy đã phân ra được, có phải là sẽ cắt đứt được không?"

Thu Vô Tế không nói.

Sở Qua nói: "Mấu chốt của quan hệ tạo hoá và kiểm soát của chúng ta, chị ấy chắc là không nhìn ra được đúng không?"

Thu Vô Tế lườm trắng mắt, thực ra cũng tương đương như nhìn ra được rồi, chỉ là Manh Manh không lý giải được cái gọi là kiểm soát này là gì, với năng lực nhận biết của cô ấy chỉ có thể cảm thấy là sợi tình thú, mất mặt quá.

Sở Qua xoa xoa tay đứng dậy nói: "Đợi chị ấy có thể phân ra được sợi dây này... bảo chị ấy giúp chúng ta cắt đứt quan hệ này, không biết có được không? Vậy nguyện vọng em muốn thoát khoải thiên đạo, trở thành người độc lập chẳng phải là trực tiếp thực hiện được ròi sao?"

Thu Vô Tế hở dài một tiếng, biểu tình tức giận chậm rãi nhu hoà lại, nhìn ánh mắt lấp lánh gợn sóng của hắn.

Hắn vẫn luôn như vậy... nguyện vọng của mình chính là nguyện vọng của hắn.

Thứ mình muốn làm trước tiên, hắn cũng là trước tiên phản ứng như vậy... hắn mới không muốn kiểm soát mình, càng đừng nói đến kiểu như Manh Manh nói. Ngữ khí thuốc súng của nàng cuối cùng cũng ôn nhu mềm mại, thấp giọng nói: "Em cũng nghĩ đến điểm này, thế nhưng không bảo cô ấy làm như vậy."

Sở Qua sửng sốt: "Vì sao?"

Thu Vô Tế không nói gì.

Sở Qua cũng nhìn nàng không nói dì.

Chỉ một phản ứng như vậy, Sở Qua đã biết rõ Thu Vô Tế do dự ở đâu... nàng rõ ràng có thể mượn cơ hội này thoát khỏi trói buộc, là ước nguyện cả đời của nàng, vốn là lòng như lửa đốt mà lập tức thực hiện mới đúng. Sở dĩ lùi bước, chẳng qua là bởi vì lo lắng điều này sẽ tạo thành bất lợi cho Sở Qua hắn, tự nguyện thân ở trong lồng.
Bình Luận (0)
Comment