Nữ Chính Từ Trong Sách Chạy Ra Ngoài ( Dịch)

Chương 639 - Chương 638: Có Em Chính Là Cuộc Sống Tốt (2)

Chương 638: Có em chính là cuộc sống tốt (2) Chương 638: Có em chính là cuộc sống tốt (2)Chương 638: Có em chính là cuộc sống tốt (2)

Thu Vô Tế nắm tay thành nắm đấm nói: "Cố lên, em của tương lai!"

Sở Qua bị sự đáng yêu của nàng khiến cho ngứa ngáy trong lòng, quay người ôm lấy nàng, vùi đầu vào trong tuyết trắng làu bàu: "Vì tương lai làm Thiên Đế, Đạo Tôn, có phải là cân cố gắng tu hành hay không, ví dụ như song tu gì đó?"

"Ai da anh đừng có nháo!" Thu Vô Tế giấy giụa: "Bản thảo sáng sớm mai của anh còn chưa viết đâu..."

"Thì muộn chút có chương mới, độc giả sẽ tha thứ cho anh..."

"Hôn quân!"

"Ai bảo em cố ý đáng yêu, yêu phi..." "Không có, mới không phải là cố ý... ưưư.."

Hai người mau chóng lăn lộn một chỗ.

Kết quả của việc xoã hết mình chính là sáng sớm hôm sau liền khổ sở bò dậy chạy deadline, Thu Vô Tế tươi phơi phới, lẩm bẩm hát ca làm bữa sáng.

Loại chuyện này, lúc chưa được thì đàn ông ngày nào cũng tâm tâm niệm niệm, sau khi có được rồi thì thực ra phụ nữ lại nhớ mãi không quên...

Đương nhiên là cố ý rồi, bằng không làm sao khiến hắn ngoan ngoãn giao công lương chứ?

Có điều hắn hiện giờ biểu hiện thật sự không tệ, tình cờ gặp Cố Nhược Ngôn vân còn biết báo cáo, điều này khiến cho trong lòng Thu Vô Tế rất vui, ngoại lệ thưởng thêm cho hẳn hai tư thế. Sau đó liền khiến cho Sở Qua trâm mê cả đêm, lúc phản ứng lại thì trời cũng đã sáng rồi.

Vấn đề duy nhất chính là bên này sướng thì sướng, chân thân trong sách khó chịu cả một đêm, chân trái đạp chân phải, chân phải đạp chân trái, thế nào cũng không phải tư vị.

"Tông chủ... Toàn Cơ đang ở trước mặt hỏi: "Châu trưởng lão bọn họ đến họp rồi, lúc nào gặp?”

"Không, không họp, bản toạ có chút sắp xếp, ngươi thay ta truyền đạt là được."

Toàn Cơ không hiểu gì nhìn khuôn mặt đỏ bừng của tông chủ, gãi đầu không hiểu.

Bản thân người gọi bọn họ đến họp, cái này không phải là phong hoả đùa chư hầu à. Trước kia các trưởng lão đã oán thầm người dạy một đồ đệ là không triều sớm rồi, bây giờ đồ đệ không ở bên cạnh người cũng vẫn như vậy, hơn nữa bên ngoài đang có đại sự vẫn như vậy nữa, muốn bị người ta chửi mắng thế nào...

Thu Vô Tế nghiến răng.

Đương nhiên không thể gặp rồi, cho dù mọi người không biết vì sao, bản thân cũng cảm thấy xấu hổ.

Thế nhưng không có cách nào khác, lần này là tự mình câu dẫn hẳn, quỳ cũng phải sảng khoái xong rồi nói...

Lúc Thu Vô Tế nấu cơm sáng, nghe thấy tiếng gõ chữ chạy bản thảo lách cách ở phòng bên cạnh, trong lòng đang nghĩ, Châu trưởng lão bọn họ cảm thấy mình quân vương không triều sớm, bên này e rằng nên luận đến các độc giả cảm thấy Sở đại quân vương không triều sớm rồi. Đâu là đẩy mạnh sự nghiệp của nhau như Manh Manh nói, rõ ràng là là cản trở lẫn nhau làm yêu phi họa loạn quân vương mà...

Thu Vô Tế nghĩ đến mà mặt đỏ bừng, nhưng vẫn cảm thấy rất vui vẻ, bữa sáng còn thêm cho Sở Qua một quả trứng, cho hẳn bổ...

Ách... Kim Đan rồi còn cần tẩm bổ dinh dưỡng này sao? Mặc kệ, hắn thích ăn.

Bên đó Sở Qua sao chép sách cực kỳ thoải mái, Sở Thiên Ca, Thu Vô Tế, Tạ Cửu Tiêu, Viêm Thiên Liệt, tự mình có hướng hành động riêng, đồng thời còn có Đại Bi vượt biển, lẻn vào hải ngoại.

Muốn đem chuyện mà những người này cùng lúc đang làm sao chép một lượt, một hai chương cũng không viết hết. Đầu không cần bất kỳ tình tiết cấu tứ nào, chỉ cần lựa chọn nội dung trọng điểm để sao chép, chú ý từ ngữ tô lên và làm nổi lên bầu không khí là được, dễ viết muốn chết luôn. Thu Vô Tế làm cơm sáng vừa xong, hắn bên này cũng ra lò được một chương, vội vàng đăng lên, cũng không muộn hơn bình thường.

Đăng xong chương mới lên, bữa sáng cũng đã làm xong thơm lừng rồi, bạn gái cười tươi như hoa gọi hắn ra ăn sáng, mi mắt ẩn tình.

Trước kia còn cảm thấy gân đây lòng có trở ngại không được thoải mái, lúc này Sở Qua cảm thấy trên đời này quả thực không có gì sảng khoái hơn cuộc sống này, ngoại trừ chuyện tối qua làm.

Quả nhiên chỉ cần có Thu Thu ở bên, chính là cuộc sống tốt, bất kể là bao nhiêu chuyện đều như vậy. Thiên Đế, Đạo Tôn, người Tây gì đó, Sở Qua cảm thấy lúc này cho dù là người ngoài hành tinh đến, cũng có thể đấm họ một cái phá tan tàu vũ trụ rồi.

'Aaaa.." xem điện thoại mà phát điên.

"Sao thế, sao thế?"

"Ngày 12 tháng 12 qua rồi, trước đó em đã thêm một đống đồ vào giỏ hàng đợi, quên mất rồi hu hu hu... quả nhiên em vẫn không phải là người hiện địa, lại không lập tức nghĩ đến chuyện này..."

Nhìn bộ dạng hối hận không kịp của Thu Vô Tế, Sở Qua một chút cũng không có cách nào đồng cảm được, hắn chỉ buồn cười.

Em đủ là người hiện đại rồi, chí ít anh cũng chưa từng nghĩ đến chuyện 12 tháng 12 này, em còn biết thêm vào giỏ hàng. "Thu Thu..." Hắn bỗng nhiên gọi.

"Hả?"

Thu Vô Tế đang sầu não ngạc nhiên ngẩng đầu.

"Có em thật tốt."

"Thần kinh à, cất dọn bát đũa đi, sau đó đi gõ thêm mấy chương bản thảo, chúng ta còn phải đi công viên âm nhạc quấy rối nữa."
Bình Luận (0)
Comment