Chương 637: Có em chính là cuộc sống tốt (1)
Chương 637: Có em chính là cuộc sống tốt (1)Chương 637: Có em chính là cuộc sống tốt (1)
"Thật sự là em của tương lai tỏ ra bí hiểm với anh à?" Thu Vô Tế cười hi hi nói: "Em biết ngay mà... anh xem, lần này anh nhìn trộm tương lai, em ở bên cạnh nhìn, là biết chuyện này, cũng biết thứ anh nhìn thấy chắc chắn là tiết điểm khi em vừa phi thăng. Đợi thời khắc em phi thăng đương nhiên sẽ biết anh đang nhìn em"
Sở Qua bóp đầu nói: "Tương lai này nhìn thế nào cũng quá khoa trương rồi, anh hồi tưởng quá khứ có thể nhìn rất lâu mới mệt mỏi, nhìn tương lai này, mới nghe em nói hai câu mà đầu đã đau muốn chết rồi. Cũng là nội dung mà anh viết, có gì khác biệt đâu?"
"Cái này gọi là nhìn trộm thiên cơ à2 Nếu như em thật sự có thể nói hết mọi thứ cho anh, có thể quá BUG rồi?" Thu Vô Tế sờ cằm suy đoán: "Sở dĩ em nói câu đố với anh, chắc chắn là vì tốt cho anh, Sợ anh tổn thọ."
"Đúng đúng đúng." Sở Qua thậm chí cũng không có sức lực mà nghĩ nhiêu nữa, đầu óc vẫn đau,
Thấy dáng vẻ của hắn, Thu Vô Tế cũng không đùa nữa, đi đến phía sau người hắn giúp hắn xoa bóp huyệt thái dương, ngữ khí cũng thận trọng hơn: "Bất luận nhìn trộm là quá khứ hay là tương lai, theo lý giải của em, anh xem thứ mà bản thân anh viết chắc chăn không tốn sức lực gì, thế nhưng muốn nhìn thấy ngoài thứ anh viết thì sẽ có siêu cương, sau đó đặc biệt tiêu hao lực lượng thần hồn, tu hành của anh vẫn chưa đủ."
"Ờ.." Sở Qua thoải mái dựa vào ngực nàng không nói gì." Quả nó có mệt hay không làm gì , vẫn là có đệm lót êm ái như vậy thoải mái hơn.
Điều Thu Vô Tế nói đương nhiên là có đạo lý... giống như lần trước nhìn thấy nàng ở bên sông, bản thân cũng rất nhanh đã co lại, mới không phải bị tiếng quát sắc bén của nàng doa sợ.
Bây giờ rất nhiều chuyện đại khái cũng có thể phân tích rõ ràng rồi.
Quyết định lực khống chế của mình đối với thế giới, quá nửa là không liên quan gì đến tu vi, bằng không một chút †u vi này của bản thân dựa vào cái gì mà có thể khống chế được một nhóm tu sĩ Độ Kiếp. Phương diện này là kết quả của năng lực đặc biệt của mình, lực khống chế quyết định bởi độ công nhân của mọi người đối với thế giới, thế giới càng chân thật, vậy "sáng thế thần" này đương nhiên càng ngưu bức. Thế nhưng hồi tưởng quá khứ, nhìn trộm tương lai, không phải chỉ dựa vào trình độ dị năng của bản thân là có thể đạt được, về bản chất dị năng của bản thân không phải là năng lực thời gian, nói là liên quan đến năng lực không gian mới đúng, chắc hẳn có nhân tố di truyền của mẹ, cho nên mình có thể học được mấy loại ứng dụng không gian, thế nhưng cũng không sâu.
Thế nhưng sự tồn tại của một thế giới, độ duy trì của bản thân không rời khỏi thời gian, cho nên bản thân có thể dựa vào sự ảo diệu này để tiếp xúc với thời gian. Thế nhưng đây chắc chẳn cân †u hành, nhìn thấy phần mình viết miễn cưỡng có thể tính là hiệu quả của dị năng, nhìn thấy thứ bên ngoài tình tiết tuyệt đối là không tách rời với thực lực mạnh.
Về ý nghĩa nào đó, đây là dựa vào dị năng để mở cửa sau, khiến cho một tu sĩ †u hành còn kém xa mà đã sớm tiếp xúc và cảm ngộ được thời và không, điều này chắc chắn là không thể lâu dài, có thể nhìn thấy một vài tiết điểm quan trọng đã là không tệ rồi.
Ngoài ra... thực ra nhìn trộm vừa nãy cũng không phải là không có ý nghĩa.
Hắn nghe thấy thuộc hạ của "Thiên Đế""Đạo Tôn" đang... cướp người? Dáng vẻ đó chắc chắn là cướp người.
Đây không phải là bản thân mình viết, nội dung viết trước đó đã từng xác định rõ, không có Thiên Đế, ngay cả liên quan cũng không có.
Vậy những người này từ đâu mà ra.
Ngoài tình tiết? Tin tức vừa phi thăng làm sao có thể sẽ có chuyện nằm ngoài tình tiết... Sở Qua sinh ra nghi hoặc rất sâu. Mẹ nó không những Thu Thu là câu đố, ngay cả cảnh tượng cũng đều là cảnh tượng câu đố, còn không bằng không nhìn tương lai này luôn, xem xong càng tức người.
Chẳng trách rất nhiều tác phẩm nhân vật chính đều không tu bói toán, trừ phi có thể hoàn toàn biết trước, bằng không cái này ngoại trừ khiến mình ngột ngạt ra hình như cũng không có ý nghĩa gì quá lớn.
"Thu Thu..."
"Hử?"
"Tương lai em phi thăng, nhìn thấy có người bảo em đi gặp Thiên Đế, Đạo Tôn, lưu lại tâm nhãn, đó không phải là sắp xếp của anh. Đoán sơn lược, có khả năng là Thiên Đế, Đạo Tôn có tư tưởng của chính mình, tự có bài trí của bản thân bọn họ đối với hướng đi của Thiên Giới? Không biết sẽ sinh ra sai lệch như thế nào đối với tình tiết của anh, có điều trước mắt vẫn chưa xảy ra, cái này có chút không biết nên phán đoán thế nào.
Thu Vô Tế sửng sốt, sau đó lại cười nói: "Ừm. Em sẽ giúp anh xác minh."
"Không phải giúp anh xác minh, là bản thân em phải cẩn thận."
"Bản toạ mới không sợ bọn họ. Thiên Đế, Đạo Tôn gì đó, người giỏi ở lại, bọn họ làm được, bản toạ chẳng lẽ không làm được?"
"Ha..." Sở Qua bật cười nói: "Quả thực là Thu Vô Tế của anh."