Chương 67: Thế giới mới (1)
Chương 67: Thế giới mới (1)Chương 67: Thế giới mới (1)
Cho dù không nên tới hay như thế nào đi nữa, bây giờ cũng đã tới.
Tới thì cứ tới.
Thu Vô Tế cũng chỉ có thể ngây ngốc nhìn vũ nữ lượn quanh trên vũ đài giống như con rắn kia, quấn quanh cột sắt làm ra đủ loại dáng múa kỳ lạ.
Thu Vô Tế hành tẩu thiên hạ đã vạn năm, có gì mà chưa thấy qua?
Nhưng tràng cảnh này quả thực chưa thấy.
Trước đây nàng cũng từng diệt qua các loại tu sĩ dâm dục đi khắp nơi làm hái hoa tặc kia, cái đó thật ra còn khoa trương hơn cái này, làm bậy ngoài trời cũng có, nhưng đâu có người nào đi dòm ngó cái đó đâu? Nàng đứng từ xa vây tay một cái thì tất cả đều hóa thành tro bụi. Hơn nữa tâm tư lúc đó chỉ lo giết người, tinh thân đề phòng đều là bị hãm hại ám toán, chứ hoàn toàn không phải thứ đồ chơi này a.
Bây giờ mới đúng là lần thứ nhất ngồi gần như vậy thưởng thức biểu diễn.
Thu Vô Tế không thể hiểu đối phương sao có thể làm như vậy được, rõ ràng nhảy múa cùng một cái cây vô tri vô giác, bộ dạng còn mê hoặc hơn so với việc quấn quít với một gã đàn ông. Cái dáng múa yểu điệu kia cũng có thể xem là hợp hoan mị vũ của giới tu hành vậy, ngoại trừ việc không có tu vi ra, chí ít thì về mặt động tác cũng đã thể hiện hết bản năng mê hoặc rồi, cái đó không chỉ khiến cho đàn ông nhìn thấy sẽ có cảm giác sôi sục trong lòng, nữ nhân nhìn thấy cũng sẽ trở nên miệng đẳng lưỡi khô. Nhất là vào lúc bên cạnh còn có một người đàn ông ngồi sát bên người, Thu Vô Tế cũng không để ý cánh tay của Sở Qua vào lúc nào lại dính sát vào mình, dù sao ngồi gần như vậy bất cứ lúc nào cũng có khả năng đụng chạm. Có thể cảm giác được cánh tay của hắn đã cứng hơn trước đó, dường như cả người đều bị kéo căng ra, hô hấp cũng trở nên gấp gáp hơn, thân thể cũng có hơi cứng hơn.
Cô gái lại từ từ thoát một chiếc áo trong ra.
Sở Qua há miệng, đầu óc rối bời.
Đủ rồi đấy cô bé, cô thực sự là muốn thoát y sao?
Cái thành phố này của chúng ta, còn có thứ đồ chơi này sao, hai ba mươi năm trước mình đúng là sống uổng phí... không đúng, thật sự phải sớm đến đây phê phán mới đúng!
Chả trách đồ ăn ở đây đắc như vậy, cảm giác đều tiêu phí vào đây cả?
Hắn liếc trộm Thu Vô Tế, nàng ngược lại là đã bình tính lại.
Ba điểm chứ gì, gần đây thấy nhiều rồi.
Cho dù có uốn éo cỡ nào đi nữa, xem qua rồi thì cũng chỉ có như vậy, chẳng qua cũng chỉ như thế mà thôi...
Chẳng lẽ cô ấy thật sự dám cởi sao.
Đang nghĩ như vậy, bỗng nhiên vang lên tiếng hoan hô dậy sóng, cô gái ném chiếc áo lót trên người đi, ánh sáng' chói mắt cùng với 'ánh đèn led màu đỏ ở giữa' kia khiến mắt của Thu Vô Tế gần như bị mù.
Cả người nàng cũng đều trở nên ngây ngốc. Cô ta thật sự dám!
Đây lại là trước công chúng!
Còn đang hoa mắt thì cái áo lót màu đen bị cô gái tiện tay quăng mất kia, đúng lúc bay về phía Sở Qua.
Sở Qua đưa tay đón lấy trong vô thức, đó hoàn toàn chỉ là bản năng.
Cái hông hắn đau nhói một hồi, một bàn tay ngọc đã sớm hất văng cái áo đó đi.
Kĩ thuật chiến đấu đỉnh cao của Vân Tế Tông! Côn Bằng Thùy Vân, Vạn Lý Hoành Thu, ngàn phương vạn huyễn vô hình kiếm khí!
Áo lót tan thành mây khói.
Áo lót: "...
Sở Qua: "...
Cô gái vốn dĩ muốn thuận theo hướng bay duyên phận của chiếc áo lót mà qua đây làm chút gì đó, kết quả bị một cỗ sát cơ băng hàn không biết từ đâu tới lóe lên, cô gái mơ mơ hồ hồ quên đi việc đó, tiếp tục nhảy múa trên đài.
Những người khách khác trong vũ trường điên cuồng hoan hô gào thét, cũng dường như đã quên mất cái gì đó, căn bản không ai chú ý bên này.
Sở Qua hạ bã vai xuống, thờ một hơi dài.
Thu Vô Tế siết chặt quả đấm: "Đây chính là cái hạng mục mà ngươi đang mong đợi đúng không, vừa vào cửa đã hỏi."
"A cái, cái đó là do ta muốn giả vờ để bản thân không giống một tên ngốc mà thôi." Sở Qua có chút khẩn trương, mà xuôi quỷ khiến thế nào lại nói thêm một câu: "Bạn gái bên cạnh ta xinh đẹp như vậy, còn không phải là hạng mục tốt nhất sao..."
"Ầm!" một quyền đập vào đầu hắn, cái cằm của Sở Qua dính lên bàn, chết rất dễ dàng.
Cùng một câu nói người khác nói thì là lấy lòng, ngươi nói thì là muốn chất...
Sở Qua dính ở trên bàn lẩm bẩm lẩm bẩm nói: "Còn nói cái gì tu tiên thì phải tâm tính bình thản nữa..."
Thu Vô Tế cười lạnh nói: "Ngươi có muốn biết vì sao ta có thể không ôn hòa mà ngươi thì không được?”
"A2"
"Bởi vì ta có thể đánh ngươi thậm chí đánh tất cả những người ở đây, mà ngươi ngoại trừ làm cho bản thân thêm buồn bực còn có thể làm gì?" Thu Vô Tế một tay tóm hắn đứng lên: "Tìm được đường hầm rồi, đi, còn muốn xem bao lâu nữa!" Điệu múa nóng bỏng trên đài còn đang tiếp tục, mà bâu không khí kiều diễm kia dường như vì một lời nói này mà bị đập nát.
Sở Qua cũng không còn lòng dạ gì để suy nghĩ cô gái kia, cuối cùng sẽ tiếp tục cởi cái gì, bởi vì chính hắn cũng cảm thấy bí mật ở nơi đây so với bí mật ở đẳng kia còn hứng thú hơn nhiều.
Nữ nhân nào có vui bằng thám hiểm?
Dù sao ta cũng có người bảo vệ.
Hai người yên ắng rời khỏi ghế ngồi, trong đám ngươi đang điên loạn kia lặng lẽ quẹo qua một góc rẽ, cái nơi nhìn như không còn lối đi kia lại lộ ra một hành lang giống như lối đi dành cho nhân viên, bên trong còn có hai ba gã cao to đi vòng vòng tuần tra, để ý và cảnh giác bên ngoài. Thấy có người đưa đầu vào xem, lập tức tên to con liền nói: "Đường đi của nhân viên, người không có phận sự miễn vào."
Sở Qua liền giơ tay ra hiệu là đi nhầm đường, rồi lui trở về. Liếc nhìn Thu Vô Tế, hai người đều cảm thấy bên này có gì đó không đúng, lối đi của nhân viên mà có người canh chừng như vậy hay sao?
Nhưng đây cũng không phải là tuyệt đối nghiêm cấm người ngoài ra vào, nếu không thì có thể phong tỏa đóng cửa lại, ví như là cứ bóp khóa cấm cửa thì cũng không phải là việc gì khó, cần gì phải lộ ra một hành lang rõ ràng như vậy?