Chương 68: Thế giới mới (2)
Chương 68: Thế giới mới (2)Chương 68: Thế giới mới (2)
Thu Vô Tế thấp gióng nói: "Dựa theo kinh nghiệm của ta, những thứ như vậy trên giang hồ nhất định là có hội nghị đặc thù bên trong, sẽ không phải là cự tuyệt hết tất cả mọi người, chỉ cần ngươi có mật khẩu hoặc là lệnh bài gì gì đó, chắc chắn có thể vào được."
Sở Qua hỏi: "Ngươi có thể cảm nhận được lối đi khác nữa không?"
Thu Vô Tế nói: "Lòng đất thì có lối đi khác, vị trí thì có chút phiên toái, không bằng trực tiếp tìm cách vào từ nơi này."
"Đây là có chủ ý gì... chỉ có thể là ngươi dùng ẩn hình thuật tiến vào mà thôi, nhớ mang ta theo."
Thu Vô Tế trầm mặc.
Sở Qua kỳ lạ nói: "Sao vậy?" Thu Vô Tế ngữ khí lạnh nhạt: "Ta cứ tưởng dựa vào kinh nghiệm của ngươi là có thể ra vào các nơi, thì ra cũng chỉ như vậy... cho nên ta đến đây cần ngươi để làm gì?"
Sở Qua: "...
Lão tử tại sao lại viết ngươi thành ra kiêu ngạo như thế? A đúng rồi, hình như chính ta viết là kiêu ngạo, xin lỗi nhé một tay viết lách dở hơi như ta, bút lực không đủ đã viết sai rồi...
Thu Vô Tế lại không dùng thuật ẩn hình, bởi vì nó không thích hợp.
Chỉ thấy nàng ngang nhiên đi vào thông đạo, tay không quơ qua trước mặt gã to con: "Ta có thể tiến vào chưa?"
Bọn to con kia nhao nhao hành lễ: "Mời vào."
Thu Vô Tế hất đuôi ngựa lên, nhanh chân đi vào sâu trong đó, Sở Qua giống như một tên tùy tùng chậm chạp chạy theo phía sau lưng, hoàn toàn không ai ngăn cản.
Thu thủy minh minh, huyễn thuật, để bọn to con nhìn thấy cái thứ mà trong lòng bọn hắn muốn thấy, do đó đã cho rằng cái bàn tay không đó của nàng đang cầm thẻ hội viên.
Đích cuối của thông đạo có một thang máy đi xuống, cũng không biết là xuống mặt đất bao sâu. Đây chính là nguyên nhân không thể sử dụng thuật ẩn hình, thang máy đi xuống nhất định sẽ bị người ta phát hiện là có người...
Sở Qua đứng trong thang máy cảm giác như mình đã trở thành một vật trang sức, cái không gian ngột ngạt truyên đến mùi thơm của Thu Vô Tế, hắn cũng không cảm thấy bản thân không giúp được việc gì là chuyện gì lớn, ngược lại trong lòng mơ hồ có chút tự hào. Đây là nữ nhân do ta sáng tạo ra.
"Đinh!" cũng không biết đã đi xuống được bao lâu, thang máy rốt cục cũng đã tới đáy.
Cửa vừa mở ra, tiếng ồn ào huyên náo đập thẳng vào mặt, đừng nói là Sở Qua, ngay cả con ngươi của Thu Vô Tế cũng hơi co lại.
Thật không nghĩ đến dưới đất này còn có một khu vực rộng như vậy, so với một cái sân vận động không khác biệt cho lắm, sân chiến đấu ở trung ương cũng lớn gần bằng một nửa cái sân bóng đá, chỗ ngồi xung quanh tầng tầng lớp lớp, mặc dù nhìn giống như ngồi chưa hết chỗ, cũng đã khiến cho người ta có cảm giác khắp nơi đều là đầu người.
Ai nấy cũng đều thần sắc dữ tợn, điên cuồng la hét, bên trong đôi mắt đỏ bừng kia tràn đầy bạo ngược: "Giết hắn! giết hắn!"
Âm thanh đan xen vào nhau quanh quẩn trong cái không gian kín trong lòng đất này, giống như tiếng sấm.
"Rống!" ở giữa sân chiến đấu, tên to con một quyền đánh vào bụng dưới của cô gái.
Thân hình linh động của Nguyệt Ảnh vừa muốn tránh xa, nhưng vừa xê dịch một chút, liền đột nhiên cảm thấy thân thể nặng nề trì hoãn.
Có người khống chế trọng lực sao?
Trong lòng Nguyệt Ảnh hiện lên suy nghĩ, cưỡng ép đột phá sự trói buộc của trọng lực, khiến cho người bị ảnh hưởng đến nặng nề, quả đấm của gã to con đã đấm thẳng vào bụng cô ấy.
Nguyệt Ảnh bị đánh đến lăn trên mặt đất mấy vòng, phun ra một ngụm máu, bị mặt nạ trên mặt cản lại, từ từ nhỏ xuống phía dưới mặt nạ.
Tên cao to cười gẵn đuổi tới, một lần nữa tung ta một cước, Nguyệt Ảnh cố gắng lộn vòng lân nữa, lại phát hiện mình đã đến rìa lôi đài.
Nếu lăn nữa sẽ rơi khỏi đài.
"Mẹ nó, con điếm thối tha kia, lão tử đã cược ngươi thắng 100 vạn đấy, ngươi dám để lão tử giống như xe bị tuột xích sao!" Trên khán đài đã có rất nhiều người tức giận đứng lên, điện thoại trong tay giống như là không cần tiền mua vậy, cứ thế mà ném lên lôi đài: "Đứng dậy đi!"
Lại có người cười như điên hét lớn: "Giết ả đi! Giết ả đi ha ha ha!"
Tình cảm quần chúng mãnh liệt, tất cả mọi người đang chửi mắng đập phá, vốn dĩ không ai để ý đến người khác rốt cục đang nói cái gì.
Cả người Sở Qua phát lạnh nhìn những việc này, hắn đơn giản là không thể tin được đây chính là bên trong thành phố của mình, giống như đã đi vào thế giới tiểu thuyết vậy.
Nguyệt Ảnh nỗ lực chống đỡ nửa thân trên, đối diện liền là một cước của tên to con kia.
Cô ấy có thể tránh được sao?
Cô ấy không tránh.
Trong lúc bất tri bất giác, cái bóng dưới chân của gã kia đã cuộn thành một đống, vào lúc gã bay lên đá thì cái chân còn lại bị kéo về phía sau.
Gã to con kia không kịp chuẩn bị liền ngã nhào về phía trước, Nguyệt Ảnh tránh qua một bên, một cú đá trúng ngay sống lưng của gã.
Đã té ngã còn bị thêm một đạp này, ngược lại đã khiến cho gã rơi khỏi lôi đài trước. ... Họ tên: Nguyệt Ảnh (Chú thích: căn cứ những gì có được từ khẩu cung của người xuyên tường, tin tức không rõ, dường như đây chỉ là biệt hiệu).
Thân phận: Chưa biết, có tham gia vào hắc quyền dưới mặt đất.
Năng lực: điều khiển cái bóng.
Trình độ khai phát: Chưa biết.
Tính chất: chiến đấu, ám sát.
Tiềm lực ước định: S.
Ngón tay của Cố Nhược Ngôn lướt qua danh sách, khẽ nói với tên thuộc hạ bên cạnh: "Ngươi đi tìm Nguyệt Ảnh này, nếu như người xuyên tường không nói quá, nhân vật như vậy tuyệt đối không thể lưu lạc tại lôi đài hắc quyền."